Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 138: Chương 138: Thất sủng




Thẩm Cửu đỏ mặt rút tay về, oán hận trừng mắt với Dạ Âu Thần.

“Ai cần anh giúp tôi cầm máu chứ? Ghê tởm!”

Dạ Âu Thần hừ lạnh một tiếng: “Làm sao? Chẳng lẽ cô còn muốn người khác cầm máu cho cô sao?”

Thẩm Cửu chẳng thèm giải thích với anh, nói thêm gì đi nữa cũng khó tránh bầu không khí trở nên nặng nề hơn, cô lại định ngồi xổm xuống nhặt đồ lên, Dạ Âu Thần lại khiển trách: “Đầu óc cô là dùng để bài trí sao? Nhiều mảnh vỡ như vậy mà chỉ biết dùng tay à?”

…’ Thẩm Cửu bỗng ngẩng đầu: “Anh đồng ý để tôi dùng chổi sao?” Khi cô ngồi xổm xuống dùng tay nhặt mảnh vỡ, trong lòng nghĩ là Dạ Âu Thần cố ý tra tấn cô, chắc là muốn cô dùng tay nhặt, nên dù cô có đi lấy chổi cũng vô dụng.

Không ngờ anh lại có thể để cô dùng chổi.

Dạ Âu Thần nguy hiểm nheo mắt lại, nhìn hết sức lạnh lùng: “Cô nói cái gì?”

“Không có.” Thẩm Cửu bỗng nhiên đứng dậy, xoay người đi cầm chổi, nếu như anh đồng ý, cô chắc chắn sẽ không ngốc đến mức dùng tay đâu.

Khi quay lại, Thẩm Cửu chỉ nhìn thấy bóng lưng Dạ Âu Thần.

Anh vừa đi, sự lạnh lẽo của nơi này cũng theo anh rời đi, chung quanh khôi phục lại nhiệt độ bình thường, Thẩm Cửu nhanh chóng quét sạch mảnh vỡ trên mặt đất, đúng lúc sạch sẽ thì dì Lê đi đến bên này, thấy cảnh này không kìm được kêu lên: “Ôi bây giờ thanh niên các cháu làm việc thế nào vậy, nhiều cốc như vậy mà đều làm vỡ hết,

chà. nhìn xem tuổi trẻ có sức lực, nhưng thực tế lại làm việc không bằng những người già chúng ta.”

Thẩm Cửu lúng túng để chổi xuống rời đi.

Đến lúc tan làm, Tiểu Nhan đến tìm cô, sau đó lặng lẽ híp mắt hỏi cô.

“Nghe nói vào buổi họp sáng nay, cậu Dạ làm khó dễ cô à, mẹ kiếp cô như món ăn vậy à, còn chưa được bao lâu mà cô đã thất sủng rồi.”

Thẩm Cửu: “…”

Tiểu Nhan: “Tôi nói cô biết, đàn ông đều như vậy, chiếm được rồi thì không còn quý trọng nữa, sau đó còn bỉ ổi di lấy lòng một phụ nữ khác, có cần phải như vậy không? Huống hồ cậu Dạ của chúng ta còn là người tàn phế, tôi cảm thấy có lẽ anh ta không nên kén chọn như thế, có cô cũng không tệ rồi.”

Nghe đến đó, Thẩm Cửu rất bất đắc dĩ: “Rốt cuộc cô đang tổn thương tôi hay là đang an ủi tôi thế?”

Cả hai nhá.” Tiểu Nhan cười híp mắt ôm cánh tay cô nói: “Tổn thương cô đồng thời cũng an ủi cô, nhưng mà cô đúng là kém cỏi, tôi cảm thấy lẽ ra cô phải hăng hái tranh giành chút, sớm chiếm được hết sự sủng ái mới đúng chứ.”

Thẩm Cửu: “… Cô suy nghĩ nhiều thật!”

Tiểu Nhan còn định nói tiếp gì đó, nhưng phía trước đột nhiên có thêm một bóng người, thế là cô và Thẩm Cửu đành dừng bước.

Tiểu Nhan hơi bất ngờ nhìn người trước mắt.

“Dạ, phó tổng giám đốc Dạ.”

Dạ Y Viễn mỉm cười với Tiểu Nhan, nụ cười đó lập tức sưởi ấm nội tâm Tiểu Nhan, cô cụp mắt tỏ vẻ e lệ.

Dạ Y Viễn nhìn Thẩm Cửu: “Có rảnh không?”

Thẩm Cửu sửng sốt lúc lâu vẫn chưa lấy lại tỉnh thần.

“Có chuyện gì thế?” Cô hỏi.

Dạ Y Viễn nhìn cô cười không nói, Thẩm Cửu cũng không phải người ngu dốt, chỉ có thể nhìn Tiểu Nhan nói khẽ: “Cô đi về trước đi, ngày mai tôi sẽ kể cho cô.”

“Ờ.” Tiểu Nhan khẽ gật đầu, sau đó nháy mắt ra hiệu với Thẩm Cửu rồi mới rời đi. Sau khi Tiểu Nhan đi rồi, Dạ Y Viễn lấy chìa khóa xe ra: “Đi thôi, tôi mời em ăn cơm.”

Cái gì? Thẩm Cửu chưa kịp phản ứng thì Dạ Y Viễn đã quay người đi, cô đứng ngây ngốc tại chỗ lúc lâu rồi mới đi

theo, trong công ty có không ít người nhìn theo, Thẩm Cửu bối rối chọc chọc ngón tay của mình, đi theo sau anh nói: ” Anh cả… em không đói bụng.”

Nghe vậy, Dạ Y Viễn cười trầm một tiếng: “Yên tâm, không phải nơi khiến em ăn no đâu.”

Thẩm Cửu: “… Nhưng mà…”

“Chỉ một bữa cơm thôi, mà còn không cho anh Hai hết lòng hết dạ sao?”

Được, anh đã nói như vậy, Thẩm Cửu chợt cảm thấy mình đúng là quá đáng, người ta cũng đâu có làm cái gì, chỉ đơn thuần quan tâm mời cô bữa cơm mà thôi, mà cô lại nhiều lần cự tuyệt như vậy.

Đi theo anh xuống bãi đỗ xe ngầm, Dạ Y Viễn rất lịch sự mở cửa xe cho cô, khi cô xoay người lên xe còn duỗi ra một tay ngăn trên cửa xe, đề phòng cô đụng phải đầu.

Sau khi Thẩm Cửu ngồi vào, Dạ Y Viễn còn cúi người thắt dây an toàn cho cô.

Anh sát lại rất gần, hơi thở nam tính mát lạnh trên người anh xộc vào mũi cô, khiến cô căng thẳng đến mức vô thức nín thở, đến tận khi anh thắt xong dây an toàn cho mình cô mới phản ứng được lẽ ra cô nên tự thắt.

Nhưng Dạ Y Viễn đã vòng qua thân xe mở cửa xe ngồi vào ghế lái, Thẩm Cửu thầm cảm thán người này đúng là vô cùng dịu dàng và lịch sự.

“Em nói em không thích ăn ngọt, thích ăn cay, vậy anh Hai sẽ dẫn em đi ăn cá luộc tê cay nhé?”

Cá luộc tê cay?

Khi nghe thấy mấy từ này, hai mắt Thẩm Cửu lập tức sáng lên, vô thức nuốt nước miếng một cái, nhưng cô vẫn lúng túng nói: “Anh Hai, sao anh biết em thích ăn món này?”

“Anh bảo trợ lý điều tra sở thích của em, nên tất nhiên là biết.” Dứt lời, Dạ Y Viễn lại định đưa tay xoa đầu cô.

Nhưng khoảng cách giữa hai người không gần lắm, lại thêm khi bàn tay anh vươn tới thì Thẩm Cửu đã bất giác tránh né sang bên một chút, nên Dạ Y Viễn không thể sờ đến đầu cô.

Tay anh ta dừng trên không trung một chút, sau đó thu về.

“Có phải cử chỉ của anh Hai không ổn nên em sợ anh Hai hay không?”

“Không, không có.” Thẩm Cửu lắc đầu: “Em chỉ lo lắng Âu Thần sẽ tìm anh gây chuyện, em không muốn gây thêm phiền phức cho anh Hai, cho nên…”

“Đây không có gì.” Dạ Y Viễn cười nhạt một tiếng: “Nhớ lời anh đã nói với em, Âu Thần là người mặt lạnh tim

nóng. Hơn nữa, hôm nay em còn chịu tủi thân ở phòng thư ký, anh cảm thấy từ ngày em đến nhà họ Dạ rất ít khi mỉm cười, chắc là em sống không vui vẻ phải không?”

Vui vẻ?

Hình như đã lâu lắm rồi Thẩm Cửu không biết đây là cảm xúc gì.

Từ sau khi cô kết hôn với Lâm Tuấn cô đã không biết cái gì là vui vẻ, chứ đừng nói tới sau khi ly hôn đến nhà họ Dạ, hầu hết thời gian nơi này đối với cô đều là Địa Ngục vô tận, đáng sợ biết bao.

Nghĩ vậy, Thẩm Cửu nhắm mắt lại, âm thanh bình tĩnh: “Vui hay không không quan trọng, em đã quen rồi.” Nghe cô nói vậy, Dạ Y Viễn khẽ cười một tiếng, giọng điệu có vẻ hơi ưu sầu: “Quen với không vui, đây cũng không phải thói quen tốt, em dâu… con gái vẫn nên cười nhiều một chút mới tốt, đặc biệt là em còn trẻ như vậy, lúc nào vẻ mặt cũng đau khổ cũng không phải chuyện tốt với em, cũng sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe.”

Cười nhiều một chút…

Thẩm Cửu cười khổ một cái.

“Cái anh nói không phải kiểu cười này mà là nụ cười phát ra từ nội tâm.”

Thẩm Cửu cười không nổi, cô bất đắc dĩ nói: “Anh cả, anh đừng làm khó em.”

“Ừm.” Dạ Y Viễn không khó xử cô nữa, dọc đường im lặng lái xe, xe nhanh chóng tới nơi. Khi Dạ Y Viễn đưa cô đi vào, Thẩm Cửu vẫn luôn đi phía sau anh, cố hết sức duy trì khoảng cách.

Sau đó thỉnh thoảng nhìn xung quanh, dáng vẻ thấp thỏm không yên, đến tận khi đi vào phòng VỊP.

Rầm!

Thẩm Cửu đột nhiên đụng phải phía sau lưng Dạ Y Viễn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.