Sau khi hai người ngồi xuống, Tiểu Nhan lập tức nói: “Tôi có nghe nói về chuyện ở phòng họp, Cửu Cửu, cậu thật là lợi hại!”
Lần đầu tiên nghe Tiểu Nhan khen ngợi mình, Thẩm Cửu có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói: “Có gì mà lợi hại đâu, không có gì đâu.”
“Tôi tưởng cô sẽ khóc vì bị bắt nạt. Không ngờ mới ngày đầu tiên đi làm đã phản đòn rồi, hơn nữa lại còn phản đòn rất đẹp nữa chứ. Giờ thì Trưởng phòng và những người muốn lấy cô làm trò cười chắc đều bị sốc hết cả rồi.”
Thẩm Cửu: “…” Cô lo lắng nói: “Bây giờ trong công ty có rất nhiều người muốn nhìn tôi tự làm trò ngu ngốc. Cô còn ở đây với tôi, có thể cũng sẽ bị liên lụy đó.”
Tiểu Nhan cười lớn nói: “Không có chuyện gì đâu, tôi là người của bên tài vụ, còn ba tôi lại đứng đầu bộ phận tài chính. Họ không dám đối xử với tôi gì đâu.”
Thẩm Cửu: “Còn có cả thể loại này nữa hả?”
“Ừ, cậu có biết lương của mọi người trong công ty đều do tớ trả không ~ haha.”
Thẩm Cửu có lẽ hiểu, hóa ra Tiểu Nhan chính là cha là mẹ của mọi người.
“Tuy rằng tôi sẽ không tùy tiện trừ lương của bọn họ, nhưng vẫn có thể nợ lương mà ~ Cô có biết người ở thành phố đều là mấy người ăn tiêu bạt mạng à, tháng nào cũng phải canh ngày phát lương đó. Một khi tôi cố ý trễ một hai ngày là bọn họ đều phải khóc.”
Thẩm Cửu: “Tuyệt thật.”
“Vậy về sau tôi sẽ che chở cho cô, cô đừng quá lo lắng ~”
Sau khi hai người ăn trưa xong, Thẩm Cửu trở về chỗ ngồi, máy tính của cô quả thực có chút cũ kỹ nên cô phải tốn thời gian sửa lại chút.
Thẩm Cửu còn đang ngồi thì nghe thấy tiếng bước chân sau lưng.
Cô khẽ nhíu mày, vừa nhìn lại đã thấy Hứa La đi về phía mình, trên tay anh ta cầm tách cà phê đặt trước mặt Thẩm Cửu: “Cô … mà cô tên là gì nhỉ?”
Lúc Hứa La định gọi cô mới nhận ra là mình không biết tên cô, bởi vì cô bị giáng chức, cũng không làm thủ tục chính quy gì, người ta nói là điều tới bộ phận anh ta là liền điều tới, vậy nên không có bất kỳ ghi chép hồ sơ nào cả.
Thẩm Cửu lạnh lùng liếc anh ta một cái, không trả lời câu hỏi của anh, chỉ nhìn tách cà phê.
“Trưởng phòng tìm tôi có chuyện gì không?”
Trưởng phòng xoa xoa tay, cười nói: “Không nói tên cũng không thành vấn đề, cô là người mới tới, vậy tôi gọi cô là Tiểu Ni nhé.”
Thẩm Cửu: “…” Tiểu Ni thì có liên quan gì đến việc cô mới đến?
“Trưởng phòng có thể gọi tôi là Tiểu Thẩm.”
Cô không muốn nói tên của mình cho cái người ánh mắt xấu xa trước mắt này. Hơn nữa anh ta còn là người âm mưu làm hại cô vào lúc sáng.
“Tiểu Thẩm? Tiểu Thẩm nghe hay đấy!” Hứa La cười tiến lên một bước, chỉ vào tách cà phê: “Tôi đặc biệt mang tới cho cô đó. Mau uống đi.”
Thẩm Cửu: “Trưởng phòng, rốt cuộc anh tìm tôi có việc gì?”
“Cũng không có chuyện gì quan trọng.” Hứa La xoa xoa tay đi tới gần cô vài bước, sắc mặt Thẩm Cửu hơi thay đổi, cô nhanh chóng lùi lại giữ khoảng cách với anh ta, lại nhìn biểu cảm thô tục trong mắt anh ta, cô đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Cô đứng im tại chỗ, lạnh lùng nói: “Đừng qua đây!”
Hứa La bị cô nói thế, vậy mà lại thật sự đứng chôn chân tại chỗ, nhưng anh ta không tức giận, chỉ là ánh mắt cứ dán chặt vào cánh tay trắng nõn và chiếc cổ mảnh mai của cô, đôi mắt híp lại.
“Thật ra ấy, Tiểu Thẩm, cô là người bị giáng chức xuống đây, lúc trước ở trong công ty chắc đắc tội cũng không ít người nhỉ? Mọi người đều rất muốn nhìn thấy cô bị xấu mặt hoặc có người còn muốn hãm hại cô nữa. Cô có biết Tư Dung ở phòng thiết kế không? Trước khi cô đến cô ấy đã yêu cầu tôi “chăm sóc” cho cô chu đáo đấy. Cô có hiểu ý tôi không? ”
Thẩm Cửu im lặng.
Hứa La nói tiếp: “Nhưng tôi nghĩ hành vi của họ thực sự là sai lầm. Làm sao lại có thể làm hại một cô gái dễ thương như cô được chứ? Chỉ vì họ thích chủ tịch Dạ mà không thể trèo cao, còn cô thì lại có cơ hội đến gần đúng không? Thật là không nên như vậy.”
Những lời này khiến Thẩm Cửu nhíu mày: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”
“Tôi chỉ muốn bảo vệ cô thôi. Mấy lời Tư Dung nói tôi không có nghe đâu. Sự việc lúc sáng hoàn toàn là một sự cố ngoài ý muốn mà thôi. Mà Tiểu Thẩm à, tôi hứa với cô rằng chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”
Vừa nói, anh ta vừa tiến đến Thẩm Cửu, Thẩm Cửu thừa biết trong lòng anh ta đang suy tính cái gì, cười lạnh nói: “Anh tiến thêm một bước thử xem.”
Hứa La khựng lại, đứng yên cười giả tạo.
“Tiểu Thẩm, cô đã nghe câu người biết thời thế mới là anh hùng chưa hả? Bây giờ cô đã bị giáng chức xuống bộ phận của tôi rồi. Chỉ cần tôi sẵn lòng bảo vệ cô, sau này cô sẽ bớt bị ức hiếp, bớt đi đường vòng. Thế không tốt sao?”
Thấy Thẩm Cửu không trả lời, Hứa La lại tiếp tục dụ dỗ: “Tuy rằng tôi không thể so với chủ tịch, nhưng dù sao chủ tịch cũng không còn cần cô nữa đúng không? Chi bằng cô cứ theo tôi đi. Tuy rằng tôi không quyền thế và giàu có bằng chủ tịch nhưng tôi hứa sẽ không bỏ rơi cô, sao hả?”
Thẩm Cửu: “…”
Bởi vì Hứa La ở đây đã lâu, Thẩm Cửu đột nhiên cảm thấy không khí ở đây vì hắn mà trở nên vẩn đục.
Cô không muốn ở lại lâu hơn nữa, liền thu dọn đồ đạc và rời đi trước.
Vẫn chưa đến giờ làm việc, cô đến gặp Tiểu Nhan để trò chuyện.
Thẩm Cửu đi thẳng đến phòng tài chính, nhưng giữa chừng lại nhận được tin nhắn của Hàn Mai Linh bảo cô xuống trước đường chỗ công ty một chuyến, cô ấy đi ngang qua đây, có mang quà cho cô.
Thẩm Cửu thấy Tiểu Nhan vẫn chưa đi ra nên trực tiếp xuống lầu.
Đứng ở ven đường được một lúc, xe của Hàn Mai Linh chạy tới.
Mở cửa xe, Hàn Mai Linh đưa một cái túi cho cô.
“Cửu Cửu, tớ đặc biệt mua cho cậu nè, buổi tối về nhà đã mở ra xem nhé.”
“Sao đột nhiên lại mua đồ cho tớ vậy?” Thẩm Cửu khó hiểu nhìn cái túi, trông nó rất đắt, cũng không biết cô ấy mua cái gì.
Ánh mắt Hàn Mai Linh có hơi né tránh, lúng túng cười: “Gì vậy hả? Lúc mua đồ cho tớ thì nghĩ tới cậu thôi, không được sao? Vậy nên mới mang cho cậu một cái, cậu chê tớ chứ gì?”
“Làm gì có chê chứ.” Thẩm Cửu trợn mắt nhìn cô: “Cậu biết rồi còn gì, tớ làm sao có thể chê cậu được chứ, còn đặc biệt chạy tới đây tặng nữa chứ.”
“Có gì đâu nào, sau này tớ sẽ cố gắng hết sức để đối xử tốt với cậu!”
Thẩm Cửu: “… Tại sao? Cậu làm gì có lỗi sau lưng tớ à?”
Sắc mặt Hàn Mai Linh tái nhợt, vội vàng giải thích: “Cậu đang nói cái gì vậy? Hàn Mai Linh tớ đã làm gì có lỗi với cậu sao? Cửu Cửu, cậu bây giờ càng ngày càng biết cách nói móc rồi đúng không? Hả.”
“Không có đâu, cám ơn cậu nhé.”
“Hứ, ai cần cậu cảm ơn chứ, tớ đi trước đây.”
“Cửu Cửu!”
Giọng nói của Tiểu Nhan truyền đến từ phía sau, Thẩm Cửu nhìn lại và thấy Tiểu Nhan đang đi về phía bên này.
“Bạn của cậu à?” Hàn Mai Linh liếc nhìn Tiểu Nhan ở đằng xa, rồi hỏi.
Thẩm Cửu gật đầu: “Một cô bạn trong công ty đối xử với tớ rất tốt.”
“Được rồi, vậy vài hôm nữa tớ lại tới sẽ gặp cậu.”
Hàn Mai Linh vừa đi thì Tiểu Nhan cũng vừa đến bên cạnh Thẩm Cửu, thò đầu ra nhìn về hướng Hàn Mai Linh đang rời đi: “Này, cô gái trông giả tạo kia là người mà tôi đã thấy trên tin nhắn trước đây đúng không?”