Ôm cô rời khỏi công ty…
Đôi lông mày xinh đẹp của Thẩm Cửu nhíu lại, Dạ Âu Thần đưa cô đến bệnh viện?
Mấy ngày nay không khí giữa cô và anh có thể nói là rất kinh khủng, ánh mắt anh nhìn cô chỉ có sự chán ghét, còn đưa cô tới bệnh viện sao?
Thẩm Cửu không nói gì, nhưng tỏng lòng lại như vừa bị thứ gì đó cắn một cái.
Ngứa ngáy.
Thẩm Cửu có chút tuyệt vọng nhắm mắt lại, hình như cô bắt đầu không khống chế nổi trái tim mình nữa.
“Sao vậy?” Tiểu Nhan thấy sắc mặt cô không ổn, cũng không nói gì, tưởng rằng cô lại không khỏe hay bị sao đó.
Thẩm Cửu lắc đầu, khẽ nói: “Tôi không sao, vậy anh ấy đâu?”
“Đi rồi.” Tiểu Nhan chống tay lên mặt, khẽ nói: “Sau khi anh ấy đưa cô đến bệnh viện, bác sĩ nói cô không sao, để tôi ở lại đây chăm sóc cô, rồi anh ấy rời đi rồi.”
“Ừm, hôm nay cảm ơn cô.”
“Cảm ơn gì chứ, cô tưởng rằng là vì tôi muốn giúp cô sao? Không phải đâu nhá? Tôi chỉ vì có thể đi gần để thấy phong thái và vẻ đẹp của cậu Dạ thôi!” Tiểu Nhan nói xong, bắt đầu nhớ lại: “Cô có biết lúc mà anh ấy đón cô từ chỗ tôi ngầu thế nào không? Giây phút đó tôi cảm thấy như đã nhìn thấy nam chính trong phim thần tượng vậy, Thẩm Cửu, cô thật sự là vận may cứt chó mà, mới được cậu Dạ nhìn trúng. Nếu không với tướng mạo, vóc dáng này của cô, ài, có chỗ nào bằng một nửa tôi chứ!”
Thẩm Cửu: “…”
Cô ấy nói là Dạ Âu Thần đã đón cô từ phía cô ấy?
Một câu nói, lại khiến một cơn sóng dâng lên trong lòng Thẩm Cửu.
Thích, thích cô?
Không thể nào!
Thẩm Cửu cảm giác như tim cô đang đập nhanh hơn, Tiểu Nhan vẫn đang ngồi độc thoại: “Sau này cô thành bà chủ rồi, đừng quên hôm nay tôi đã cứu cô đấy, nhớ thăng chức, tăng lương cho tôi đấy…”
…
Tiểu Nhan ở lại bệnh viện chăm sóc cô đến tận tối, Thẩm Cửu cảm thấy cô đã không còn vấn đề gì nữa, muốn xuất viện.
Tiểu Nhan giữ cô lại: “Không thể xuất viện, sức khỏe cô còn yếu lắm.”
Thẩm Cửu nhíu mày: “Bây giờ chắc là không sao rồi, cũng chẳng phải bệnh gì to tát, đâu cần phải ở viện mãi chứ?”
“Tóm lại là không được, cậu Dạ nói rồi, tôi phải chăm sóc cô cẩn thận, trước khi anh ấy trở về không được phép rời đi.”
Thẩm Cửu ngồi dậy, lúc định xuống giường, cửa phòng bệnh bị mở ra.
Dạ Âu Thần lạnh lùng xuất hiện trong phòng bệnh.
“Anh Dạ!” Tiểu Nhan vừa nhìn thấy anh như là nhìn thấy cứu tinh mà bật dậy, chỉ vào Thẩm Cửu nói: “Thẩm Cửu muốn xuất viện, nhưng tôi chưa đồng ý, tôi liều chết cản đó!”
Thẩm Cửu: “…”
Dạ Âu Thần lạnh lùng nhìn cô, đôi mắt sắc bén mà u ám.
“Muốn xuất viện?”
Thẩm Cửu ngập ngừng.
Dạ Âu Thần nhếch đôi môi mỏng lên: “Nằm mơ.”
Thẩm Cửu: “Nhưng tôi cảm thấy không còn gì đáng ngại nữa rồi, xuất viện về nhà nghỉ ngơi không được sao?”
Dạ Âu Thần không nói gì, Lang An ở phía sau anh híp mắt cười vẫy tay với Tiểu Nhan: “Hôm nay vất vả cho cô rồi, cô về sớm nghỉ ngơi đi.”
Tiểu Nhan đáp một tiếng, lại không lưu luyến không nỡ nhìn Dạ Âu Thần, hic… đẹp trai thật đó, cô còn muốn ở lại ngắm một lúc nữa.
Chắc là do ánh mắt của cô quá mức cuồng nhiệt, si mê, Dạ Âu Thần liếc về phía cô, mang theo ý tứ cảnh cáo, Tiểu Nhan cảm thấy áp lực, lập tức nói: “Tôi biết rồi, đi ngay đây.”
“Thẩm Cửu, vậy ngày mai tôi lại đến thăm cô nha!”
Lang An khẽ kho một tiếng: “Tôi đi tiễn cô ấy.”
Sau đó anh cũng quay người rời khỏi phòng bệnh.
Vì vậy trong phòng bệnh chỉ còn lại Dạ Âu Thần và Thẩm Cửu.
Không khí yên tĩnh có chút ngại ngùng, ánh mắt của Thẩm Cửu hướng về phía Dạ Âu Thần, nhưng anh lại không muốn nhìn cô thêm giây phút nào, mà đẩy xe lăn đi đến trước cái bàn bên cạnh, trên đó có túi công văn mà Lang An để lại.
Ngón tay thon dài của anh cầm sổ sách và tài liệu ra, sau đó bắt đầu ngồi làm việc trong phòng bệnh một cách yên tĩnh.
Thẩm Cửu đang nằm trên giường: “…”
Anh đến đây để làm việc sao?
Làm việc bao lâu? Thẩm Cửu vừa nghĩ, vừa nhìn bóng lưng anh đến ngơ ngác.
Cứ nhìn rồi nhìn, Thẩm Cửu lại nhớ đến dáng vẻ của Dạ Y Viễn.
Tay của cô bất giác sờ lên bụng.
Mai Linh là một người bạn tốt của cô, cô ấy sẽ không thể nào lừa cô được.
Nếu như đứa bé thật sự là của Dạ Y Viễn, vậy sau này cô phải làm sao?”
“Cơ thể không thoải mái thì nhắm mắt lại nghỉ ngơi cho tôi.”
Không kịp phòng bị, giọng nói của Dạ Âu Thần vang lên, Thẩm Cửu tỉnh táo lại, thấy Dạ Âu Thần đang nhìn cô chằm chằm.
Thẩm Cửu chạm mắt với anh, một lúc sau cô mới nói: “Anh về đi.”
Nghe cô nói vậy, ánh mắt Dạ Âu Thần lập tức trở nên nguy hiểm, anh híp mắt lại.
“Ở đây, không thích hợp để anh làm việc.” Thẩm Cửu giải thích.
Thật ra là cô tạm thời không muốn nhìn thấy Dạ Âu Thần, bây giờ đầu óc cô rất hỗn loạn.
Nhưng mà, Dạ Âu Thần lại cười lạnh: “Đã quen nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông khác, bây giờ không muốn nhìn thấy tôi nữa?”
Sắc mặt Thẩm Cửu lập tức thay đổi.
Anh lại bắt đầu rồi!
“Thẩm Cửu, cô có tin hay không ngay bây giờ tôi có thể lôi tên kia ra để trừng trị anh ta hay không?”
“Anh hiểu nhầm rồi!” Thẩm Cửu cắn môi dưới giải thích với anh: “Tôi chỉ cảm thấy nơi này không thích hợp để anh làm việc mà thôi.”
“Vậy sao?” Dạ Âu Thần đặt món đồ trong tay xuống, sau đó di chuyển xe lăn về phía cô, thấy vậy, Thẩm Cửu vô thức co người lại.
Anh lại bắt đầu muốn tuyên bố chủ quyền với cô sao?
Rất nhanh Dạ Âu Thần đã đến trước mặt cô, ngón tay thon dài nắm lấy cằm cô, cúi đầu mạnh mẽ gặm nhấm môi cô.
Thẩm Cửu trừng lớn mắt.
Nụ hôn này đến không chút báo trước, lúc Thẩm Cửu phản ứng lại, hàm răng của cô đã bị Dạ Âu Thần dùng lực tách ra, đầu lưỡi mềm mại tiến vào, quấn lấy cô.
Đôi môi của Thẩm Cửu có hơi cô, môi của Dạ Âu Thần lại rất ẩm ướt, lạnh lẽo, anh giữ lấy gáy cô hôn mạnh hơn, hơi thở bá đạo của anh bao trùm lên cơ thể mềm mại của Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu bị ép ngẩng đầu lên đón nhận nụ hôn của anh, chiếc cổ thon dài và trắng nõn lúc này trông càng dài hơn, mà đôi mắt của cô nhắm chặt lại, lông mi run rẩy, dáng vẻ động tình này, rõ ràng là đã có cảm xúc rồi.
Dạ Âu Thần rút đầu lưỡi mình lại, nhưng không vội vã rời đi, đôi môi mỏng ngậm lấy môi của cô, khàn giọng hỏi.
“Thích tôi hôn cô như vậy không?”
Thẩm Cửu ý loạn tình mê mà gật đầu.
Trong đáy mắt u tối của Dạ Âu Thần hiện lên sự vui vẻ, anh khẽ nhếch đôi môi mỏng lên, bàn tay vuốt ve khắp thân trên của cô.
“Vậy tôi thì sao? Thích tôi không?”