Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 30: Chương 30: Tôn nghiêm của cô đáng mấy đồng?




“Ha, lộ thiên mới càng có tình thú, có điều thiết nghĩ cậu Dạ cũng không hiểu được.”

Dứt lời, ánh mắt của Lục Chiêu dừng trên chân của Dạ Âu Thần.

Lang An cau mày, đang muốn nổi giận.

Sắc mặt của Dạ Âu Thần lại bình thường, cười lạnh đáp: “Quả thật không thể hiểu được, cho dù muốn chơi, tôi cũng chỉ chơi phụ nữ sạch sẽ. Loại qua tay rồi, không ăn nổi.”

Thẩm Cửu trốn đằng sau gốc cây: “…

Đậu xanh, anh biết cô ở đây sao? Cho nên cố tình nói lời này để làm tổn thương cô?

Lục Chiêu cũng không có bị lời của Dạ Âu Thần chọc giận, ngược lại nhếch

Dạ có năng lực để ăn sao? Còn bàn đến hàng qua tay hay không qua tay?”

Lang An nghiến răng nghiến lợi: “Anh muốn cúc hoa không giữ được?”

Lục Chiêu: “???”

“Hỏi loại vấn đề này, tôi còn tưởng anh muốn cúc hoa không giữ được, nếu không sao lại hỏi điều này với cậu Dạ chúng tôi?”

WTF? Mặt mày Lục Chiêu sưng lên, anh ta chỉ là muốn chế giễu Dạ Âu Thần tàn phế, hơn nữa không thể làm chuyện đó mà thôi, từ khi nào muốn bày tỏ bản thân muốn bị cái đó ấy chứ? Tên trợ lý này, thật đáng ghét!

Thẩm Cửu càng cạn lời, không ngờ ý tưởng của Lang An vậy mà lại đen tối như vậy!

“Lời nói này của trợ lý của cậu Dạ, thật sự ý vị sâu xa~” Lục Chiêu sững ra một

lúc mới phản ứng lại, bắt đầu phản kích.

Cao thủ so chiêu, chiêu nào cũng chí mạng.

Lúc này đến lượt Lang An bị nghẹn.

Lục Chiêu đã di chuyển ánh mắt lên gương mặt của Dạ Âu Thần: “Nếu như sớm biết cậu Dạ sẽ đến tham gia bữa tiệc này, tôi chắc sẽ đến vướng thăm anh rồi.”

Ánh mắt của Dạ Âu Thần trầm tĩnh lạnh lùng: “Viếng thăm ngược lại không cần.”

Thẩm Cửu ở xa nghe thấy, lúc này tối đen, cô tối nay lại mặc váy, vừa rồi đứng ở đây một lúc đã thu hút không ít muỗi, lúc này đôi chân nhỏ bị muỗi đốt đến phát ngứa, không lâu sau cô không nhịn được muốn đưa tay gãi.

Nhưng muốn gãi thì phải cúi người, cúi người sẽ phát ra âm thanh.

Phát ra âm thanh sẽ bị người khác phát hiện.

Sau khi tính toán, Thẩm Cửu hoàn toàn không dám cúi người, chỉ đành miễn cưỡng nhẫn nhịn.

Nhưng sau này ngứa đến mức không chịu nổi nữa, cô chỉ có thể cúi người xuống gãi, vừa hay đụng phải lá cây, phát ra âm thanh.

Ý cười trên môi Lục Chiêu ẩn đi, bước hai bước về phía tôi: “Là ai ở đó?”

Thẩm Cửu bị dọa không dám nhúc nhích.

Ánh mắt của Dạ Âu Thần vẫn lạnh lẽo như cũ: “Gió thổi mà thôi, Lục tổng không cần thiết phải giật mình như vậy?”

Nghe vậy, bước chân của Lục Chiêu khựng lại: “Rốt cuộc là gió thổi, hay là người cậu Dạ muốn bảo vệ?”

Dạ Âu Thần không lên tiếng, nhưng đôi mắt trầm tĩnh đó, trên người nhiều thêm một luồng lệ khí.

“Người có thể khiến cậu Dạ bảo vệ, Lục Chiêu tôi thật sự rất có hứng thú.”

Hai người đối đầu, cuối cùng là Dạ Âu Thần, khí thế trên người đè xuống khiến Lục Chiêu cười lạnh, một lúc sau Lục Chiêu nhếch môi: “Sớm nghe nói cậu Dạ không đơn giản, hiện nay gặp được quả thật vô cùng bất phàm, tôi còn muốn đi tìm tiểu mỹ nhân hẹn hò, không tiếp nữa.”

“Tự nhiên.”

Sau khi Lục Chiêu rời khỏi, Thẩm Cửu duy trì nguyên tư thế đó cũng sắp không chịu được nữa, Lục Chiêu đi rồi, tiếp theo đợi Dạ Âu Thần rời khỏi.

Nhưng Thẩm Cửu đợi một lúc lâu, Dạ Âu Thần căn bản không có ý định muốn rời khỏi.

Lại đợi một lát nữa, khi Thẩm Cửu sắp kiên trì không nổi rồi, cuối cùng nghe thấy Dạ Âu Thần nói.

“Còn định ở đó giả làm đà điều?” Nghe vậy, Thẩm Cửu kinh ngạc trong lòng, bịch một tiếng ngã ra đất.

“Ai?” Lang An mở to mắt, đi tới mới nhìn thấy Thẩm Cửu: “Cô sao lại ở đây?”

Động tác của Thẩm Cửu đã cứng đờ không chịu được rồi, ngồi dựa vào gốc cây, chiếc ly trong tay để trên lá cây, cô khẽ xoa đôi chân bị muỗi đốt không biết thành cái dạng gì của mình, bất lực liếc nhìn Lang An.

Lang An ngộ ra: “Thì ra người vừa rồi Lục Chiêu nói là cô?”

Dạ Âu Thần đầy xe lăn đi tới, từ trên cao nhìn xuống cô ngồi trên đất: “Đứng lên.”

Thẩm Cửu khó chịu chết đi được, mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn đứng dậy.

“Tôi kêu cô tìm Lục tổng, cô đến đây xem cảnh nóng?”

Cái gì? Thẩm Cửu mở to mắt, gò má trắng nõn lập tức đỏ bừng, anh vậy mà biết, vậy há không phải đại biểu anh trước đó cũng nhìn về phía bên này cả nửa ngày?

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu vô thức mở miệng: “Anh… anh cũng ở bên cạnh xem rồi?”

Mắt của Dạ Âu Thần híp lại: “Cho nên đây là đã thừa nhận rồi?”

Nghe vậy, Thẩm Cửu mới hoàn hồn lại, vội vàng xua tay: “Không có không có, tôi không phải cố ý muốn nhìn trộm, chỉ là khi tôi nhìn thấy anh ta, vừa hay… tôi sợ bị anh ta phát hiện, cho nên tôi trốn sau gốc sau to một lúc, tôi căn bản không ngờ bọn họ vậy mà sẽ ở đây…”

To gan!

Bên ngoài sảnh tiệc người người qua lại thì lại ấy.

“Là không ngờ hay căn bản là cố tình, cô không có chuyện gì mà muốn tìm hiểu tình hình của anh ta và người khác? Hay là nói…” Ánh mắt của Dạ Âu Thần đột nhiên trở nên sắc nén, giọng nói lạnh lùng: “Cảm thấy Lục Chiêu là mục tiêu tiếp theo của cô?”

Nghe đến đây, Thẩm Cửu tóm lại hiểu ý tứ trong lời nói của Dạ Âu Thần là gì rồi.

Không phải chính là nói cô lằng lơ, nhìn thấy đàn ông thì muốn câu dẫn sao? Mà Lục Chiêu bất luận về con người hay gia thế đều tốt, cho nên Dạ Âu Thần cho rằng anh ta đã bị Thẩm Cửu nhắm làm mục tiêu.

Khoảnh khắc nghĩ thông đó, mặt của Thẩm Cửu chuyển từ đỏ sang trắng, môi lập tức không có chút huyết sắc nào.

“Tôi biết anh coi thường tôi, nhưng anh đừng sỉ nhục người khác như vậy? Thẩm Cửu tôi cũng có tôn nghiêm!”

“Vậy sao? Tôn nghiêm của cô đáng mấy đồng?”

Dạ Âu Thần không chút lưu tình chà đạp tôn nghiêm của cô dưới chân.

Thẩm Cửu mở to mắt.

Thật sự khó thể tin, người đàn ông này vậy mà quá quắt như vậy, ở trước mặt cô thì nói những lời chế giễu coi thường cô, nhưng anh lại có thể ở trước người khác che gió che mưa cho cô, cho cô mặt mũi.

Anh rốt cuộc là người như thế nào?

Nghĩ đến chuyện trước đó, Thẩm Cửu quyết định nhịn xuống, cắn môi dưới không nói gì.

“Lang An, chúng ta đi.” Dạ Âu Thần lạnh giọng phân phó, Lang An gật đầu bước tới đầy Dạ Âu Thần rời khỏi.

Thẩm Cửu thấy bọn họ muốn đi, cũng bèn cất bước đi theo.

“Đừng di theo tôi.”

Một câu nói thành công khiến bước chân của Thẩm Cửu dừng lại, chỉ có thể giương mắt nhìn Dạ Mạc Tham trước mặt mình rời khỏi.

Một lúc sau, Thẩm Cửu mới đuổi theo, vừa hay nhìn thấy xe của Dạ Âu Thần rời đi.

Được rồi, cô lại bị vứt lại rồi.

Thẩm Cửu có hơi muốn khóc, nhưng lại có hơi muốn cười.

Muốn khóc là cô có thể lại phải đi bộ về rồi, bởi vì cô căn bản không có mang theo tiền, trong điện thoại cũng không có tiền dư.

Một người lưu lạc đến bước đường như cô, thật sự quá thất bại rồi?

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu cắn môi dưới, cố gắng ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao sáng lập lánh, mắt ươn ướt, hình như có thứ gì chảy ra.

“Thẩm Cửu, không được khóc, chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ, sau này mày phải đối mặt với… nhiều thứ hơn!”

Két.

Đột nhiên, một chiếc Bentley màu lam dừng lại ở trước mặt cô.

Cửa xe hạ xuống, lộ ra gương mặt đẹp trai của Lục Chiêu.

“Lên xe đi? Tôi đưa cô một đoạn?”

Nhìn thấy Lục Chiêu, Thẩm Cửu bèn nhớ lại một màn nhìn thấy ở bên ngoài sảnh tiếc lúc trước, ánh mắt của cô có hơi né tránh: “Không, không cần đâu.”

Trong mắt của Lục Chiêu lại xuất hiện ý cười thú vị.

“Thật sự không cần?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.