Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 132: Chương 132: Vậy tôi sẽ thành toàn cho cô






Sau khi im lặng một lúc lâu, Dạ Âu Thần chợt cười lạnh buông cô ra.

“Được, nếu đây là mong muốn của cô thì tôi sẽ thành toàn cho cô.”

Dứt lời, Dạ Âu Thần đẩy cô ra, Thẩm Cửu lảo đảo lui về phía sau hai bước, ngạc nhiên nhìn anh.

“Phụ nữ trong lòng có tư tưởng khác thường, Dạ Âu Thần tôi không thèm.” Lời nói của anh đầy ý chế giễu, khóe môi anh nhếch lên cười mỉa mai, ánh mắt hoàn toàn là xem thường: “Nhưng, tôi thấy mùi vị của cô cũng không tệ lắm, nếu cô đã không tình nguyện như thế thì sau này hãy cách xa tôi một chút.”

Thẩm Cửu: “… Tôi biết rồi.”

Cô lặng lẽ chỉnh sửa lại váy áo, trước khi đi ra liếc nhìn chiếc áo vest trên mặt đất: “Có thể cho tôi mượn vest mặc một chút không, buổi tối về nhà tôi sẽ trả lại anh?”

“Chỉ dựa vào cô sao?” Dạ Âu Thần nhếch môi: “Nếu cô cầu xin tôi thì có lẽ tôi có thể suy tính một chút.”

“Thôi bỏ đi.”

Thẩm Cửu quay người rời khỏi văn phòng, khi trở lại chỗ ngồi của mình, lồng ngực cô vẫn không ngừng phập phồng.

Cô luôn nhớ đến câu “nhưng thấy mùi vị của cô cũng không tệ” của Dạ Âu Thần, quả nhiên anh chỉ yêu thân thể cô mà thôi.

Mà trước đó cô lại hơi cảm thấy… có phải anh thích cô hay không.

Bây giờ nghĩ lại, sao cô lại ngu ngốc như thế chứ? Tại sao cô có thể nghĩ như vậy?

Dù mặt trời có mọc từ phía Tây thì cô cũng không nên có cảm giác này mới đúng.

Khóa kéo phía sau váy đã hỏng, không kéo được mà cô lại không đi ra được, Dạ Âu Thần thì không muốn đưa áo vest cho cô nên cô đành phải ngồi ngây ngốc ở chỗ này.

Lúc sau, cửa thang máy đột nhiên mở ra.

Một bóng người xinh đẹp lét lút đi ra, dáo dác nhìn chung quanh.

Nghe thấy tiếng động, Thẩm Cửu lập tức nhìn sang, nhìn thấy cô gái của phòng tài vụ tên Tiểu Nhan.

Cô ấy đến làm gì?

Cô còn đang mải suy nghĩ, thì hình như Tiểu Nhan đã nhìn thấy cô, bước nhanh tới.

Cô ấy đến tìm mình sao?

“Này!” Tiểu Nhan vội vã đi đến trước mặt cô, sau khi nhìn xung quanh phát hiện chỉ có mình cô thì không khách khí hỏi: “Cô đã dùng khoản tiền kia chưa?”

Khoản tiền kia? Thẩm Cửu nghĩ đến chuyện trưa nay, lập tức lắc đầu: “Vẫn chưa.”

“Vô dụng? Không phải cô cần hợp tác sao, sao lại vô dụng thế? Có phải cô lừa người hay không?”

Từ sau khi gửi cho Thẩm Cửu mấy chục triệu đó, suốt buổi tối Tiểu Nhan cứ đứng ngồi không yên, luôn sợ Thẩm Cửu sẽ không trả tiền lại, đến lúc đó cô và ba mình ở công ty sẽ cùng gặp họa.

Dạ Thị không giống những nơi nhỏ khác, ở nơi như tập đoàn Dạ Thị, một khi phạm sai lầm sẽ bị đuổi, đến lúc đó sẽ không có công ty nào dám nhận các cô nữa.

Cho nên Tiểu Nhan mới vội đến hỏi, thấy Thẩm Cửu chưa tiêu mất, mới bảo Thẩm Cửu đưa hóa đơn tới.

“Tôi không hề lừa đảo, chỉ là buổi trưa có chút chuyện đặc biệt, nhưng…” Thẩm Cửu nghĩ một chút, cảm thấy có lẽ tạm thời cô chưa cần đến khoản tiền đó, mà đối phương lại sốt ruột như vậy, nên Thẩm Cửu định trả lại tiền trước để đối phương an tâm.

Thế là cô kéo túi xách ra, lấy từ bên trong ra một tấm thẻ.

“Cho cô này.”

Tiểu Nhan vội đưa tay nhận lấy, liếc nhìn xác nhận một chút: “Thật chưa động tới sao?”

Thẩm Cửu gật đầu: “Ừm, khi trở về cô hãy đăng ký một cái đi.”



Tiểu Nhan: “Được, tôi trở về tra một chút, nếu cô dám gạt tôi thì Trương Tiểu Nhan tôi cũng không phải ăn chay.”

Nói xong Tiểu Nhan chuẩn bị rời đi, chợt nhìn thấy quần áo của Thẩm Cửu có vẻ bị nông rộng, nên tò mò hỏi: “Quần áo cô làm sao thế?”

Nghe Tiểu Nhan hỏi vậy, Thẩm Cửu vô thức đưa tay chỉnh lại quần áo, nhưng Tiểu Nhan khinh bỉ nói: “Chẳng lẽ cô cố ý để lộ bả vai như vậy là để câu dẫn tổng giám đốc Dạ của chúng ta sao?”

Thẩm Cửu: “… Không phải như cô nghĩ đâu.”

“Ồ, thật không?”

Thẩm Cửu ngượng ngùng cắn môi dưới, có chút khó chịu mở miệng giải thích: “Là khóa kéo bị hỏng, không kéo lên được.”

Thế mà Tiểu Nhan lại tin là thật, lại gần nhìn: “Để tôi xem giúp cô, ồ, đúng là bị hỏng rồi, không đúng, chẳng lẽ không phải chính cô cố ý làm hỏng chứ?”

Thẩm Cửu: “…” Cô yên lặng chỉnh lại quần áo, không tiếp tục trả lời Tiểu Nhan nữa.

Tiểu Nhan thấy sắc mặt cô không tốt, lập tức dứt khoát cởi áo khoác màu trắng trên người ra: “Vậy cô đây có lòng cho cô mượn áo khoác vậy.”

Thẩm Cửu sững sờ.

“Sao nào, không muốn à?” Tiểu Nhan ra vẻ muốn thu áo khoác lại, Thẩm Cửu lập tức đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn.”

Nghe cô nói cảm ơn, vẻ mặt Tiểu Nhan hơi mất tự nhiên: “Ai cần cô cám ơn tôi chứ? Tôi chẳng qua không quen nhìn cô mặc thế này mà ngồi đây làm ảnh hưởng công việc người khác thôi. Hừ.”

Sau khi Tiểu Nhan rời đi, Thẩm Cửu ôm lấy áo khoác có chút xuất thần.



“Cô Mai Linh, anh Hàn đang tắm, cô tìm anh ấy có việc gì thế?”

Nghe vậy, Hàn Mai Linh trừng mắt với người đó một chút: “Từ khi nào tôi tìm anh trai nói chuyện mà lại đến phiên một người giúp việc như anh có thể chất vấn? Chẳng lẽ tôi không thể tới tìm anh ấy sao?”

Tiếng xấu của Hàn Mai Linh đã được truyền nhau giữa những người giúp việc, người kia bị cô ta nổi khùng như thế thì lập tức cụp mắt, thấp giọng nói: Cô Mai Linh, tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô Mai Linh một chút, anh Hàn đang tắm, nếu giờ cô Mai Linh đi vào có thể sẽ khiến anh Hàn không vui.”

“Ai cần anh lo? Dù anh trai có tức giận với tôi thì cũng không đến lượt anh quản.” Hàn Mai Linh hung dữ nói: “Còn không mau cút ra.”

Người giúp việc không dám nói nữa, chỉ có thể quay người rời đi.

Sau khi người giúp việc đi rồi, Hàn Mai Linh hít sâu một hơi, sau đó đẩy cửa phòng đi vào.

Tắm thì cứ tắm thôi, cô ở ngay trong phòng chờ anh Hai ra là được, đến lúc đó nhân cơ hội hỏi anh Hai một chút xem chuyện của Thẩm Cửu đã tra đến đâu rồi.

Hàn Mai Linh vừa nghĩ vừa đi vào bên trong, trên người còn mặc bộ áo ngủ hoạt hình đáng yêu.

Đây có lẽ là lần đầu tiên Hàn Mai Linh đi vào phòng của Hàn Đông, phòng của Hàn Đông cũng như con người anh, màu sắc trang nhã, thiên về màu trắng và lạnh, nhìn có vẻ rất nghiêm túc, sau khi đi vào thì cảm thấy không thoải mái lắm.

Nào có ai lại biến phòng ngủ thành như này chứ, Hàn Mai Linh buồn bực nghĩ, Hàn Đông đúng là quái thai.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước róc rách, Hàn Mai Linh nhìn chung quanh, chợt thấy cặp tài liệu đặt trên mặt bàn, bên cạnh còn có một cái túi giấy da bò màu vàng.

Có phải là tài liệu cô nhờ anh Hai điều tra không?

Nghĩ vậy, Hàn Mai Linh bước nhanh tới, cầm lấy túi giấy da bò định mở ra, nhưng nếu cô mở ra, anh Hai sẽ không vui nhỉ?

Nhưng mà… lòng hiếu kỳ thôi thúc cô, Hàn Mai Linh nói với mình, chỉ cần lén nhìn một chút là được, sau đó cô sẽ trả về, thần không biết quỷ không hay.

Nghĩ vậy, Hàn Mai Linh lặng lẽ mở túi giấy da bò, sau đó rút tài liệu bên trong ra.

Do hồi hộp nên tim cô đập rất nhanh, sau khi nhìn thấy tài liệu bên trong thì hai mắt cô bỗng trợn trừng.

Sao… sao có thể như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.