Theo từng đợt ra vào của Tô Vận, Trình Tố Vi vẫn không ngừng lắc đầu, cô không hề nghe được hắn nói gì.
- Ưm.... ân.... xin anh... dừng.... dừng lại.... tôi...tôi... không... không được... không chịu... chịu nỗi nữa....
Không còn là khoái cảm nữa mà chỉ còn sự tra tấn, giày vò của một con quái thú. Trình Tố Vi thở dốc cực kỳ khó khăn mà van xin.
- A.... ânm.... xin anh.....đủ rồi....
Khắp người cô đều ướt đẫm mồ hôi, đầu tóc rối bù, cô thở dốc không ngừng; trên ngực, vai và cổ đều là những ấn ký đỏ chói, bụng dưới là một lớp tinh dịch dày đặc mà phân thân của Tô Vận còn sót lại sau khi rót đầy vào bên trong của cô.
Ngược lại với bộ dạng nhếch nhác của cô, Tô Vận ngày càng tăng thêm tốc độ luật động mà không biết mệt. Đã hơn hai tiếng, hai người đã đổi bao nhiêu tư thế, hắn cũng đã phóng ra rất nhiều đợt khoái cảm vào bên trong, nhưng hắn vẫn chưa muốn dừng lại. Cái hắn muốn chỉ là một câu” em yêu anh” của cô.
Mặc dù lần trước hắn đã bắt cô nói một lần nhưng lại chẳng phát hiện ra nét tương đồng giữ giọng của cô và giọng luôn xuất hiện trong đầu hắn. Có thể khi đó cô đã quá căng thẳng nên hắn không thể nhìn ra. Cũng có thể lần này vẫn sẽ như lần trước. Nhưng dù có hay không phải thì hắn vẫn phải xác nhận lại mọi chuyện.
Những gì cô nói khi gặp hắn lần đầu và cả đêm hôm đó tại Trình gia; sợi dây chuyền cô đưa cho hắn, những biểu hiện khác lạ bắt đầu xuất hiện gần đây và cả lời người đàn ông kia.....
Lúc hắn xảy ra tai nạn, Trình Tố Vi đã ở cùng hắn?
Những chuyện vô lí này rốt cuộc là thế nào đây?
Nhưng mà....
Tất cả có lẽ đều do Trình Tố Vi vẽ ra, cô là thiên kim tiểu thư của một gia đình lớn thì chuyện này có gì là khó khăn?.
Hắn dứt khoát phủ sạch tất cả, tiếp tục đẩy mạnh hạ thân, một tay hắn vẫn giữ chặt eo cô, tay kia đặt sau gáy cô, ép cô phải nhìn hắn.
- Dâm phụ, nói yêu tôi thì tôi sẽ dừng lại!
Hắn nói bằng một giọng trầm đục vì tác động của cuộc giao hoan liên tục. Thấy Trình Tố Vi lại lần nữa lắc đầu, hắn liền di chuyển tay lên đỉnh đầu cô, túm lấy mái tóc cô và kéo mạnh.
- Vẫn còn ngoan cố? Không sao! Đêm nay vẫn còn dài, tôi sẽ làm đến khi em chịu mở miệng!
Đau đớn từ da đầu truyền đến khiến Trình Tố Vi dần tỉnh táo, cô ngước đôi mắt đẫm nước nhìn hắn, môi mỏng khẽ mấp máy.
- Ân.... Tô Vận.....tôi không biết anh muốn hỏi gì....nhưng những gì cần nói tôi đều đã nói hết rồi...căn bản anh không tin tôi.... vậy thì còn muốn hỏi gì nữa.... nếu anh thật sự quên tôi rồi, cũng chẳng cần tôi nữa....anh có thể lờ đi tất cả....sống cuộc sống vốn dĩ là của anh....
Động tác của Tô Vận bắt đầu ngừng lại, hắn lặng nhìn cô và chờ cô nói tiếp.
- Tôi đã luôn tin rằng đó là anh....nhưng tôi lầm rồi...anh không phải người đó.... vậy nên...chúng ta không có quan hệ gì cả....tôi nên sớm nhận ra... anh không phải Tô Vận....
Từng câu từng chữ từ phát ra miệng cô khiến Tô Vận chết lặng trong giây lát, hắn nắm lấy một bên vai cô mà lay
- Em muốn nói gì? Rốt cuộc giữ chúng ta đã xảy ra chuyện gì?
Trình Tố Vi nhìn hắn qua một lớp nước mỏng ở khoé mắt, cô nở một nụ cười yếu ớt và lắc đầu.
- Không gì cả! Tất cả đều là do tôi nhầm lẫn...là một mình tôi tự tạo ra.... chúng ta... chưa từng biết nhau.....
Những từ cuối cùng được thốt ra thì nước mắt cô liền trào ra như đê vỡ. Cô cứ nhìn thẳng vào mắt Tô Vận, thỉnh thoảng lại cụp mắt vài lần rồi quay mặt sang một bên, không buồn nhìn nữa. Cô nghẹn một tiếng nhỏ.
- Tôi muốn được yên tĩnh.... Nhờ anh đó....
Toàn thân Tô Vận bỗng chốc trở nên nặng nề, mọi chuyện diễn biến quá nhanh đến mức hắn chưa kịp làm gì.
Lúc đầu cô nói như đinh đóng cột, cô và hắn từng biết nhau....
Nhưng bây giờ cô lại nhất mực phủ nhận tất cả!
Đâu mới là sự thật? Đâu mới là ký ức trước đây của hắn?
Tô Vận nhìn cô gái nhỏ nằm cuộn mình trong đóng quần áo rất lâu, đột nhiên đầu hắn đau như búa bổ, hắn nhanh chóng đưa tay ôm chặt vùng sau gáy và lắc đầu thật mạnh. Vì không muốn để cô nhìn thấy nên liền cầm nhanh quần áo và đứng lên.
Trình Tố Vi ôm chặt chiếc váy che trước ngực, mệt mỏi thở từng hơi dài. Vừa nghe tiếng khéo khoá quần, cô liền nhích người một chút.
- Cho dù em là ai, hay chúng ta từng biết nhau thì cũng sẽ không thay đổi được gì. Tôi không yêu em như những gì em nói. Đối với tôi em tồn tại như một sự phiền phức, vì em mà cuộc sống tôi đảo lộn lên hết. Nếu thật sự có đoạn ký ức như em nói, tôi muốn xoá hết toàn bộ- một đống hỗn tạp!
Những câu những từ mà hắn nói ra khiến Trình Tố Vi không đủ can đảm quay đầu lại nhìn nữa, cô càng cố gắng thu mình lại hơn nữa.
Không thấy cô trả lời, tưởng rằng cô cố tình phản kháng, Tô Vận liền bước tới gần và đưa tay kéo mạnh cô lên.
- Biểu hiện này của em là sao đây?
Trình Tố Vi đau đớn nhíu mày, cố gắng rút tay về nhưng sức lực yếu ớt của cô không thể nào chống lại hắn nên chỉ có thể trừng mắt căm phẫn.
- Anh bỏ tay ra, những gì cần nói tôi đều đã nói, những gì anh nói tôi cũng đã nghe. Anh còn muốn gì nữa đây?
Tô Vận nắm chặt cổ tay cô và đưa ngang trước mặt, hắn chợt nở một nụ cười như có như không.
- Trình Tố Vi, em thật sự rất lợi hại! Hoá ra đây chính là cách em câu dẫn đàn ông. Tôi thật sự rất khâm phục!
Càng lúc hắn càng đi quá giới hạn khiến Trình Tố Vi không thể chịu đựng được mà vừa gào lên vừa cố sức vùng vẫy.
- Im đi! Tôi không muốn nghe anh nói chuyện gì điên khùng nữa! Cút! Anh cút ngay cho tôi!
Tô Vận không ngờ cô lại kích động đến như vậy, hắn không những không thể khống chế cô nữa mà còn bị cô làm bị thương.
Hắn nhìn một loạt vết cào trên tay nhưng không hề tỏ ra giận dữ, ngược lại còn cười rất đắc ý.
- Tốt lắm, em cứ tiếp tục giãy giụa đi! Tôi thích nhất là khi nhìn thấy em phản kháng!
Trình Tố Vi nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, cô chậm rãi nhả ra từng từ.
- Đồ thần kinh!
Trong không gian chật hẹp tối om, hai con người với hai sắc thái biểu cảm khác nhau đang cố gắng thắng được đối phương.
Một bên là sự tức tối, phẫn nộ.
Một bên là sự ung dung, tự đắc.
- Vi Vi! Vi Vi! Con có ở đây không?
- Trình tiểu thư, nếu cô nghe thấy xin hãy trả lời chúng tôi!
Bên ngoài hình như có rất nhiều người đang gọi Trình Tố Vi. Hình như là Trình gia và nhân viên phòng triển lãm.
Bọn họ đang tìm cô khắp nơi!
Nghe tiếng gọi bên ngoài, Trình Tố Vi hoảng loạn đến tái cả mặt, cô nhìn Tô Vận bằng một ánh mắt đa sắc thái, vừa là cảnh cáo nhưng cũng là cầu xin.
Tô Vận nhanh chóng bắt kịp biểu cảm của cô nên rất hài lòng, hắn cúi người xuống, đối diện nhìn cô, giọng giễu cợt nói.
- Sao vậy? Mới đây đã chấp nhận thua rồi? Tôi đột nhiên nghĩ ra một điều rất thú vị, không bằng em hét to lên, mắng chửi tôi. Như vậy tôi có thể sẽ đưa em ra ngoài, để bọn họ cùng nhìn thấy bộ dạng này của em. Cho bọn họ biết chúng ta đã rất vui vẻ ở đây suốt hơn hai tiếng....
Hắn đột nhiên kéo dài giọng điệu khiến Trình Tố Vi lạnh cả xương sống, rõ ràng là nói rất nhẹ nhàng nhưng lại là ý định đe dọa. Cô cẩn thận nhìn hắn, hết sức đề phòng.
- Tô Vận, tôi không muốn đùa với anh. Những gì anh muốn đều đã có được, anh tha cho tôi đi được chưa?
Nghe cô nói vậy, Tô Vận liền phá lên mà cười rồi đột nhiên xoa đầu cô rất nhẹ nhàng.
- Tốt thôi, dĩ nhiên tôi sẽ cho em ra ngoài rồi, vì tôi đã chuẩn bị cho em một món quà rất có ý nghĩa đấy!
Quà?
Trình Tố Vi không khỏi kinh ngạc và đề phòng nhìn hắn, cô sợ hãi lùi lại.
- Nếu anh làm gì tổn hại đến Trình gia tôi sẽ không để yên cho anh.
Dứt lời, cô liền bước xuống chiếc giường cũ và cố gắng mặc lại quần áo thật nhanh. Lúc rời đi vẫn không quên quay lại nhìn Tô Vận nhằm cảnh cáo.
....................................
Két!
Cánh cửa nhà kho vừa được mở ra Trình Tố Vi đã nhìn thấy rất nhiều người đứng sẵn bên ngoài.
- Ba mẹ!
Sắc mặt Lâm Nhược Tranh hình như không được tốt, bà mệt mỏi cúi đầu xuống, hình như vừa gặp phải chuyện gì rất kinh hãi.
Trình Tố Vi lo lắng chạy đến định đỡ lấy mẹ mình thì Trình Sở Uy đứng bên cạnh liền nghiêm giọng ra lệnh.
- Vi Vi, con ra ngoài xem chuyện tốt mà con đã làm ra đi!
Trình Tố Vi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng thấy vẻ mặt tất cả mọi người đều rất nghiêm trọng nên cô không nhịn được mà vụt chạy ra ngoài.
Tất cả mọi người ngay lập tức liền chạy theo sau.
Cả phòng triển lãm bây giờ đã loạn cả lên, tất cả những người có mặt ở đây đều cố gắng xô đẩy nhau mà dùng điện thoại để chụp lại những bức ảnh treo đầy trên tường.
Cảnh vệ thì cố gắng cản tất cả bọn họ lại, phóng viên thì không ngừng chụp ảnh.....
Một khung cảnh hỗn loạn hơn cả biểu tình!
Nhưng cái khiến Trình Tố Vi chết lặng người không phải đám người kia mà là chính những bức ảnh đang treo trên tường.
Đó là những bức ảnh chụp cảnh ân ái của cô và Tô Vận, góc chụp là toàn bộ gương mặt cô, không thấy mặt Tô Vận, chỉ có tấm lưng hắn!
Hoá ra đây là món “quà” mà hắn nói!
Ti tiện! Hèn hạ!
Hắn định dùng những bức ảnh này để ép cô?
Nhưng hắn muốn gì ở cô chứ?
Muốn cô nói yêu hắn?
Không phải rất nực cười sao?
Hắn vốn dĩ đã coi cô là kẻ phiền phức, sao lại phải em cô nói lời như vậy? Hắn cũng đã quên cô rồi....
Đầu của Trình Tố Vi xoay vòng vòng, cô khó khăn hít thở, phải vịn vào ghế bên cạnh để đứng vững.
- Vi Vi, chuyện này là thế nào đây? Sao con có thể làm ra loại chuyện đáng xấu hổ này chứ? Con xem đi! Danh dự, mặt mũi của Trình gia bị con bôi nhọ hết cả rồi!
Trình Sở Uy vừa thở phì phò vừa quát.
Lâm Nhược Tranh cũng không khỏi bất mãn và đau lòng
- Vi Vi, con xem con đã làm gì đi? Ba mẹ không cấm đoạn chuyện con quen biết hay qua lại với ai, nhưng một kẻ bệnh hoạn như vậy mà con cũng giao du như vậy......
Tất cả những người xung quanh đều đã bắt đầu chỉ trỏ và bàn tán xôn xao. Bọn họ đều cho rằng Trình Tố Vi là loại con gái hư hỏng, không biết xấu hổ!
Trình gia đang hết sức căng thẳng và ngột ngạt thì đột nhiên trên màn hình lớn lại chiếu một đoạn clip, toàn bộ một cuộc hoan ái của Trình Tố Vi và một người đàn ông mập mập mờ mờ nhưng rất sắc nét.
Gương mặt Trình Tố Vi hoàn toàn trắng bệch, cắt không còn giọt máu, cô không thể tin nổi mà lắc đầu.
- Không phải! Không phải như vậy.....
- Trình phu nhân!
Lâm Nhược Tranh bị đoạn clip trên đó doạ đến ngất đi, nhân viên bên cạnh hoảng hốt dìu bà lên phòng nghỉ.
Trình Sở Uy đau lòng nhìn con gái, ông chỉ biết thở dài vô lực và gọi trợ lý.
- Tắt ngay đi cho tôi! Lập tức chặn hết giới truyền thông lại, chuyện này tuyệt đối không được xuất hiện trên bất kỳ trang mạng nào.
Cậu trợ lý rụt rè nhìn ông, ngập ngừng nói.
- Phóng viên ở đây đều do Tô thị gọi đến, tôi e là.....
Trình Sở Uy nghe đến hai từ “ Tô thị” cứ như bị gãi đúng chỗ đau, cô gào lên giận dữ.
- Tô Vận? Súc sinh! Lẽ ra tôi nên cho nó vào tù lúc đó rồi.
Trình Tố Vi đứng bên cạnh như hoá đá, nước mắt cô cứ rơi xuống mà cô cũng không hề lau đi.
Tô Vận.....
Tại sao hắn lại đối xử với cô như vậy?
Hắn ghét cô đến như vậy sao?
Cô đã làm gì sai chứ?
Người phải gánh chịu một nỗi đau suốt bốn năm qua là cô. Người luôn giữ gìn mối tình của hai người cũng là cô.
Người lẽ ra nên được giải bày, nên được nhận lời xin lỗi là cô.
Tại sao lại như vậy?
Tại sao cô không thể phát tiết tất cả?
Tại sao cô đã đau đến như vậy rồi mà vẫn còn khiến cô đau thêm.
Rốt cuộc, rốt cuộc cô đã làm gì sai?
Vì cô đã quá yêu hắn? Hay vì cô quá ngốc?
Tại sao hắn lại ghét cô như vậy?
Vì cô là xử nữ? Hay vì cô đã chen chân vào cuộc sống của hắn?
Rốt cuộc là tại sao.....
Thật ra hắn đang muốn gì đây?
Sự xuất hiện của đoạn clip càng làm cho mọi người thêm tò mò, phóng viên không ngừng đặt câu hỏi.
- Trình tiểu thư, cô có thể cho chúng tôi biết nguồn gốc của những bức ảnh và đoạn clip không? Chúng được quay thật hay là làm giả vậy?
- Trình tiểu thư, cô có thể cho mọi người biết người đàn ông ở cùng cô là ai không? Là vị hôn phu hay bạn trai bí mật của cô sao?
- Trình tiểu thư, đây là hoạt động nằm trong kế hoạch của B&C và Trình gia sao? Có phải cô đang công khai chuyện tình cảm bằng những bức ảnh này?
- Trình tiểu thư, cô đang qua lại bí mật với một người đàn ông có thân thế đặc biệt đúng không? Nhìn chiếc nhẫn trên tay người đó chắc chắn là sản phẩm duy nhất trên thế giới này rồi.
- Trình tiểu thư, không phải cô đang làm tình nhân chứ?
Rất nhiều người chen lên phía trước, hàng loạt các câu hỏi được đặt ra nhưng Trình Tố Vi vẫn chẳng nói nửa lời, cô vụt chạy về hướng nhà kho trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
..............................
Toàn bộ những gì diễn ra bên ngoài Tô Vận đều đã chứng kiến hết. Tất cả đều theo đúng như vở kịch hắn viết ra nên hắn thật sự rất hài lòng.
Khi Trình Tố Vi đẩy cửa xông vào nhà kho, hắn vẫn ung dung ngồi nhìn, chẳng có chút kinh ngạc gì cả, giống như chuyện này cũng nằm trong dự tính của hắn.
- Em đến sớm hơn tôi tưởng đấy! Sao nào? Em hài lòng với món quà của tôi chứ? Trình Tố Vi, em sẽ sớm được nổi tiếng thôi! Có phải em đang cảm động đến mức muốn khóc không? Đến để cảm ơn tôi sao?
Trình Tố Vi đưa tay quệt sạch nước mắt trên mặt, cô cười một tiếng lạnh nhạt.
- Tô Vận, món quà của anh thật sự rất lớn, tôi không thể nào nhận nổi, anh hãy mang nó về đi!
Tô Vận cười cười, hắn bước từng bước thư thái về phía cô.
- Trình Tố Vi, em đang sợ như vậy sao còn phải tỏ ra kiên cường chứ? Hay là em cầu xin tôi, ở đây làm trò dâm đãng cho tôi xem, có thể tôi sẽ giúp em che đậy chuyện ngoài kia!
Trình Tố Vi trừng mắt nhìn hắn, căm phẫn quát.
- Anh không biết xấu hổ sao? Anh ép tôi như vậy thì có gọi là anh hùng không?
Tô Vận cười đắc ý, nhanh chóng lấn át lời cô.
- Người nên thấy xấu hổ không phải là cô sao?
Trình Tố Vi hận không thể cắn chết hắn ngay tại đây, cô cố gắng để nước mắt không rơi xuống, hai tay nắm chặt góc váy trong vô thức cùng run rẩy.
Tô Vận nhanh chóng liếc nhìn được hành động đó của cô nên càng đắc ý hơn. Ghé sát môi vào tai cô mà nói
- Bây giờ chắc là mọi người đang rất tò mò đấy! Em hãy ra đó và cho bọn họ biết đi, nói cho cả thế giới này nghe là em đã ngủ với tôi!
Trình Tố Vi hoảng hồn nhìn hắn, cô lặng đi một lúc rồi mới nói.
- Anh thừa nhận đi, thừa nhận với bọn họ người trong bức ảnh là anh và cũng chính anh là kẻ đã làm ra chuyện này!
Tô Vận hừ nhẹ một tiếng, hắn đưa tay vén tóc cô, nhẹ nhàng nói.
- Tại sao tôi phải làm vậy? Em có thể lựa chọn đứng ra giải thích hoặc là không?
Trình Tố Vi nhất quyết không chấp nhận thua cuộc.
- Nếu anh không đứng ra thừa nhận thì tôi sẽ kéo Vỹ Thành vào hứng chịu, tôi sẽ trả ơn bằng cách kết hôn với anh ấy! Nếu tôi đã kết hôn thì anh không có quyền làm phiền tôi nữa!
Tô Vận khẽ nhíu mày nhìn cô.
- Em đang đe doạ tôi?
Trình Tố Vi lắc đầu.
- Là giao dịch! Anh đứng ra thừa nhận thì tôi sẽ làm theo những gì anh yêu cầu.
Tô Vận nhìn cô đầy vẻ suy tư rồi gật gật đầu. Sau đó lấy ra một sợi dây chuyền đưa tới trước mặt cô.
- Vậy thì trả lời tôi đi, sợi dây chuyền này là thế nào? Cả những gì em nói, hãy nói hết tất cả cho tôi! Bốn năm trước, trước khi tôi gặp tai nạn đã quen em sao?
Toàn thân Trình Tố Vi chết lặng trong giây lát rồi cô liền lắc đầu.
- Tôi đã nói rồi, đó là do tôi đã nhầm lẫn anh với một người. Những gì cần nói tôi đều đã nói hết. Tôi khẳng định lại lần nữa, chúng ta chẳng hề có quan hệ gì!
Tô Vận nửa tin nửa ngờ nhìn cô rồi hỏi lại.
- Em nói thật chứ? Không hề quen biết?
Trình Tố Vi cười nhạt một tiếng.
- Chẳng phải anh nói không biết tôi sao? Như vậy đã quá rõ ràng rồi còn gì? Không phải anh đang nghĩ rằng mình bị mất trí nhớ sau tai nạn chứ? Thực tế chút đi, đây đâu phải phim ảnh, ký ức con người dễ dàng bị đánh mất như vậy sao? Nếu thật sự là người quan trọng đối với mình thì mãi mãi sẽ không mất đi, dù anh có là kẻ tâm thần!
Tô Vận nghe xong liền thay đổi sắc mặt, chỉ đờ người ra một lúc rồi lập tức lấy lại thế chủ động, hắn thấp giọng nói
- Đó không phải chuyện em cần quan tâm, em chỉ cần cho tôi biết tất cả những gì đã xảy ra bốn năm trước?
Trình Tố Vi cố nén sự run sợ trong lòng, cô hít thở một hơi dài.
- Nếu anh đứng ra thừa nhận mọi chuyện thì tôi sẽ cho anh câu trả lời ngay bây giờ.
Tô Vận không hề có ý định thoả hiệp với cô nên vẫn ung dung đáp
- Nhưng tôi không có ý định sẽ làm điều đó! Nếu em muốn đùa thì tôi sẽ đùa với em.
Trình Tố Vi gian nan gật đầu, cố gắng tỏ ra thật tự nhiên. Cô không nói gì thêm nữa mà dứt khoát xoay người rời khỏi nhà kho.
.....................................
Hành động vụt chạy bất ngờ của Trình Tố Vi đã khiến các phóng viên và những người có mặt ở đây thêm tò mò và có được chủ đề bàn tán tiếp theo.
Sự ồn ào náo loạn nhanh chóng được thay bằng một sự im lặng đến khó tin khi tất cả mọi người đều cùng hướng mắt nhìn về Trình Tố Vi đã bước lên phía bục phát biểu. Khi cô bắt đầu hướng vào micro thì cả đám đông cũng dần ồn ào lại. Chờ đợi một trận bom tấn mới.