Tổng Giám Đốc Cặn Bã! Anh Quên Em Rồi Sao?

Chương 31: Chương 31: Chữ ký




Bây giờ cả Tô gia đều đang bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ của Tô Vận và Đường Nhã Tịnh nên mấy ngày qua Tô Nhiếp Minh cũng không còn đến tìm Trình Tố Vi nữa. Nhưng ông ta có thật sự là chỉ đang tập trung cho hôn lễ hay là đang toan tính một âm mưu khác thì không ai có thể đoán được. Trình Tố Vi cũng không biết bản thân có nên tiếp tục lo lắng về Tô Vận nữa không, không phải anh ta đã sắp kết hôn rồi sao? Việc gì cô phải bận tâm đến cuộc sống của hắn nữa?

Cầm tấm thiệp màu đỏ trên tay, cô vẫn không đủ can đảm để đọc nội dung trong đó. Cô sợ khi phải tận mắt nhìn thấy tên của người đàn ông mình yêu cùng một người phụ nữ khác trong cùng một tấm thiệp cưới. Cảnh này dù nằm mơ cô cũng không dám tưởng tượng đến, nhưng bây giờ sự thật trước mắt cô không thể nào phủ nhận được nữa rồi. Hắn cho cô hy vọng lần này đến lần khác rồi lại dập tắt nó tàn nhẫn hơn. Rốt cuộc thì tại sao hắn lại làm vậy với cô chứ? Cô đã làm gì sai để phải chịu sự dày vò suốt bốn năm như vậy, đến khi gặp lại người đàn ông đó thì bi kịch của cô càng lúc càng kéo dài và không có hồi kết.

- Vi Vi, nếu em muốn khóc thì cứ khóc thật lớn đi. Càng giữ trong lòng thì càng khiến em thấy khó chịu hơn thôi. Chỉ cần em đồng ý thì anh sẽ đi tìm Tô Vận và đánh cho cậu ta một trận giúp em.

Thấy Trình Tố Vi từ lúc trở về công ty thì ngồi yên lặng trên bể cửa sổ như một cái xác không hồn, trên tay vẫn luôn cầm một tấm thiệp cưới. Chỉ nhìn qua cũng đủ biết được đó là thiệp cưới của Tô Vận và Đường Nhã Tịnh. Hứa Vĩ Thành càng nhìn cô như vậy càng thêm đau lòng. Tại sao một tên khốn như Tô Vận lại có thể hết lần này đến lần khác khiến cô tổn thương nhiều đến như vậy nhưng vẫn luôn là người duy nhất trong lòng cô chứ? Hắn có tư cách gì mà lại được như vậy? Tại sao cô không một lần mở lòng đón nhận tình cảm của anh? Tại sao thay vì luôn nhung nhớ một người khiến bản thân thương tích đầy mình như vậy sao cô không một lần quay đầu lại nhìn anh chứ?

Trình Tố Vi vẫn không chút biểu cảm, nhìn ra bên ngoài cửa sổ với ánh mắt vô hồn lạc lõng, không phải cô không muốn khóc mà là vì dù cô có cố gắng như thế nào cũng không thể rơi nổi một giọt nước mắt. Hỏi cô có đau không, đương nhiên là có rồi, nhưng rốt cuộc là vì sao thì cô cũng không biết vì sao. Phải qua một lúc sau thì cô mới chịu trả lời Hứa Vĩ Thành.

- Vĩ Thành, có phải em đã đầu thai nhầm rồi không? Ông trời thật biết trêu đùa em mà.

Hứa Vĩ Thành thật sự không hiểu chính xác cô đang muốn nói gì, nhưng chắc chắn là có liên quan đến Tô Vận. Nhưng cô nói những lời như vậy rốt cuộc là ám chỉ điều gì chứ?

- Vi Vi, anh phải làm gì cho em đây? Anh phải làm gì thì mới có thể giúp em vui trở lại đây? Em nói đi, dù là gì anh cũng sẽ làm cho em.

Trình Tố Vi đưa tấm thiệp trong tay cho anh, nhoẻn miệng cười một cách đau đớn.

- Vậy thì anh giúp em mở nó ra và đọc cho em nghe đi! Em không thể nào mở nổi...

Nhìn tấm thiệp cưới cô đưa, cả gương mặt nhợt nhạt vì quá đau lòng của cô khiến anh không khỏi xót xa. Trong phút chốc không biết phải nói gì nữa cả.

- Vi Vi, sao phải khổ vậy chứ? Em có thể vứt bỏ tất cả và trở về Đức cùng ông ngoại mà, anh sẽ đi cùng em. Những chuyện này hãy vứt bỏ hết đi, quên tất những tổn thương em đã phải trải qua, chúng ta bắt đầu lại được không?

Trình Tố Vi cười yếu ớt, trong cô lúc này giống như một bông hoa bồ công anh trước gió, có thể tan biến bât cứ lúc nào. Sao cô lại thành ra như vậy chứ? Một cô gái luôn hoạt bát vui vẻ ngày nào bây giờ lại trở thành như vậy. Cô nhìn người đàn ông trước mặt, rồi lại nhìn tấm thiệp cười, nửa thật nửa đùa nói

- Nếu là anh thì anh có làm được như vậy không? Vĩ Thành, thật ra chúng ta cũng giống nhau không phải sao?

Câu này của cô anh có thể hiểu là cô đang châm chọc anh không.

Trình Tố Vi lại tiếp tục im lặng, ngước nhìn bầu trời rộng lớn bên ngoài, ánh mắt không có điểm tựa, cũng như chính cuộc tình của cô và Tô Vận vậy.

Từ sau những gì nghe được từ Giang Trảo, tâm tư lẫn kế hoạch của Tô Vận gần như bị đảo lộn hết cả. Sự căm hận của hắn đối với Tô Nhiếp Minh càng lớn hơn, rốt cuộc thì Trình Tố Vi hoàn toàn chẳng có liên quan gì đến mối thù riêng của ông ta cả, chỉ vì sự ngu ngốc mù quáng của ông ta mà làm hại đến người phụ nữ chẳng có tội tình gì của hắn.

- Mày lại muốn gây chuyện gì nữa đây? Hôn sự của mày và Tịnh Tịnh đã chuẩn bị xong hết cả rồi. Lúc đó đừng có làm mất mặt tao nữa, nếu mà và con nhỏ đó vẫn còn day dưa thì đừng trách tao không cảnh cáo trước!

Đem những vướng mắc trong lòng đến Tô gia gặp người cha này nhưng Tô Vận còn chưa kịp nói gì thì đã bị ông ta mắc cho một trận rồi. Nhưng hắn không đến để tranh cãi với ông ta tiếp tục về vấn đề cũ mà chỉ muốn hỏi ông ta một câu thôi.

- Tô Nhiếp Minh, ông có bao giờ nhớ đến đứa con đã mất của mình không?

Động tác lau chùi của Tô Nhiếp Minh vì câu hỏi của hắn mà đã dừng lại giữa không trung, chiếc tượng đầu sư tử bằng đá cẩm thạch trong tay ông ta cũng suýt nữa rơi xuống sàn rồi. Chẳng lẽ Tô Vận đã biết gì đó về chuyện của ba mươi năm trước sao? Nếu biết rồi thì biết được bao nhiêu? Còn nếu là không thì tại sao hắn lại có câu hỏi kỳ lạ như vậy chứ?

- Mày đang muốn nói gì? Nghĩ rằng tao không hề xem mày là con tao? Hay mày nghĩ tao luôn coi mày giống người đã chết?

Nghe câu trả lời của ông ta, Tô Vận không khỏi hừ lạnh trong lòng. Quả đúng là Tô Nhiếp Minh, rất biết cách né tránh và lấp liếm bí mật của bản thân. Nhưng hắn vẫn chưa muốn vạch trần tất cả vì bây giờ vẫn chưa phải lúc, đợi lâu đến vậy rồi, chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa thôi thì hắn có thể đưa người phụ nữ mình yêu trở lại bên cạnh và bắt tất cả những kẻ đã làm tổn thương cô, giết con của bọn họ và người mẹ đã sinh ra hắn, đã nuôi nấng người phụ nữ của hắn, tất cả sẽ cùng trả giá.

- Chuyện này đâu cần đến tận đây để hỏi ông! Tôi đã sớm biết rõ từ lúc nhỏ rồi, vốn dĩ tất cả đều như vậy, không phải do một mình tôi nghĩ?

Một kẻ máu lạnh tàn độc như Tô Nhiếp Minh dù sự thật có thay đổi đến nghiêng trời lệch đất thì cũng không thể thay đổi chuyện ông ta chính là cha ruột của Tô Vận. Cùng một lúc ông ta đều không chút do dự làm tổn thương hai người phụ nữ bên cạnh mình, ông ta nói yêu Lâm Nhược Tranh nhưng lại luôn nghi ngờ bà, chỉ muốn đứa con do chính bà sinh ra chết đi thì mới hả dạ, khiến bà chịu bao nhiêu tổn thương như vậy, ông ta cũng không hề do dự sẵn sàng vứt bỏ người phụ nữ mà ông ta không có chút tình cảm để giữ lấy người ông ta yêu. Về điểm này, Tô Vận tự nhận thấy bản thân hắn cũng không khác gì ông ta, cũng đã khiến Trình Tố Vi thương tích đầy mình, đau đến chết đi sống lại, đúng thật là trên người chảy cùng một dòng máu nên bản tính của giống đến vậy. Nghĩ đến điều này, hắn không khỏi tự giếu. Nếu đã như vậy thì hắn cũng sẽ dùng chính cách của ông ta để đáp trả lại ông ta. Bọn họ đã chuẩn bị xong rồi thì hắn cũng không thể chậm trễ được!

Ra khỏi Tô gia, Tô Vận bước nhanh đến chỗ đậu xe, Hàn Tiềm vừa cúi chào đồng thời mở cửa cho hắn. Chiếc xe rất nhanh đã rời khỏi cổng của biệt thự Tô gia, mà từ cửa sổ trên lầu, Tô Nhiếp Minh vẫn đứng quan sát con trai mình từ từ biến mất, ánh mắt hung ác cùng nụ cười thâm hiểm cũng đủ thấy được một âm mưu đáng sợ đã vạch sẵn trong suy nghĩ của ông ta.

Trong chiếc BMW đang lao nhanh trên đường, Tô Vận cầm một khối rubik trên tay điềm tĩnh sắp xếp từng khối màu, giọng điệu trong câu hỏi của hắn tuy nhẹ nhàng nhưng vẫn có thể nhận ra đầy sự chết chóc.

- Bên phía Dược Thần đã chuẩn bị xong cả rồi chứ?

Hàn Tiềm vừa lái xe vừa thận trọng báo cáo lại kết quả, cũng rất cẩn thận quan sát biểu cảm của hắn qua kính chiếu hậu và cả khối màu hắn đang sắp xếp trên hộp rubik, vì mỗi màu sắc hắn sắp xếp trước đều thể hiện suy nghĩ cũng như cảm xúc hiện tại của hắn.

- Tất cả đều đã xong cả rồi. Trong hôm nay nhất định sẽ lấy được chữ ký của Trình tiểu thư và lão gia. Nhưng, Tô tiên sinh, tôi có thể hỏi ngài chuyện này không?

Những ngón tay thon dài của Tô Vận vẫn di chuyển thuần thục dứt khoát trên hộp rubik, nhẹ nhàng như đang mơn trớn thân thể một người phụ nữ, hắn chỉ khẽ nhướn mày thay cho câu trả lời cho phép được hỏi.

Hàn Tiềm có chút lo lắng lẫn bất an, thử hỏi

- Vậy còn phu nhân thì sao ạ? Ngài vẫn ra tay với cả phu nhân luôn sao? Dù phu nhân bên ngoài như vậy nhưng bà áy cũng vì muốn bảo vệ ngài thôi.

Tô Vận nghe xong thì không khỏi cười nhạt, đúng hơn là chế nhạo. Hắn cũng đã từng nghĩ đến điều này, trong mối ân oán này thì La Mục Nhiễm cũng được xem là nạn nhân, con ruột của bà ta đã chết khi vừa mới chào đời, lúc nào cũng sống vì cảm xúc của Tô Nhiếp Minh, có lẽ đối với bà ta đứa con cũng chỉ là công cụ để bà ta luôn giữ được chồng, vậy nên mới không ngừng áp đặt hết tất cả lên người hắn, dù không biết hắn không phải con ruột của mình, bà ta đáng thương thật đấy. Nhưng còn người phụ nữ của hắn thì sao? Cô hai lần suýt bị bà ta giết chết, đứa con chỉ mấy tháng của hai người bọn họ đã chết trong tay bà ta, còn khiến hắn và người phụ nữ hắn yêu phải chia cắt suốt bốn năm. Những chuyện này dù La Mục Nhiễm có làm vì lí do gì nữa thì món nợ này Tô Vận hắn cũng nhất định sẽ đòi lại tất cả.

- Nếu là cậu thì cậu có thể tha thứ cho kẻ đã giết chết con mình không?

Hàn Tiềm không thể nói gì nữa, những gì La Mục Nhiễm làm với Tô Vận và Trình Tố Vi thật lòng mà xem xét thì một người mẹ không thể nào làm ra những việc như vậy được.

Tô Vận vừa mới trả lời xong và tiếp tục xoay khối rubik chưa được bao lâu thì điện thoại của hắn lại đổ chuông. Lười nhác lấy ra xem thì thấy cái tên hiện trên màn hình càng khiến hắn thấy chán ghét hơn nữa. Suy nghĩ một lúc, rốt cuộc hắn cũng bắt máy, giọng điệu lạnh nhạt hỏi.

- Lại là chuyện gì nữa đây?

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một nữ nhân, ỏng ẻo làm nũng, pha lẫn một chút bất mãn.

- Vận, anh không nhớ hôm nay là ngày gì sao?

Tô Vận nhíu mày, nhìn đồng hồ rồi lại nhìn Hàn Tiềm như đang hỏi cậu ta. Đúng là những chuyện này chỉ để trợ lý nhắc anh ta thôi. Nghe xong, anh ta càng tỏ vẻ không vui đáp lại nữ nhân đang cố gắng nài nỉ ở đầu dây bên kia.

- Chuyện này em tự làm được rồi, cũng phải phiền đến tôi nữa sao?

Hôm nay chính là ngày hắn và Đường Nhã Tịnh thử đồ cưới và chụp ảnh cưới. Nhưng chuyện này hắn chẳng hề bận tâm nên đã sớm quên luôn rồi. Dù gì cũng chỉ là một vở kịch thì sao phải bày vẽ đủ trò như vậy chứ, hơn nữa hắn cũng không thể đứng nổi bên cạnh người phụ nữ đó. Chỉ cần nhìn thấy cô ta là hắn lại nhớ đến gương mặt đầy đau đớn và tuyệt vọng vọng của Trình Tố Vi, nhớ đến cảnh cô nằm trong vũng máu mà hắn không thể cứu được cô, cả đứa con chưa kịp thành hình của bọn họ đã bị cô ta hại chết. Hắn chỉ mong đến lúc có thể tự tay bóp chết con đàn bà không bằng rắn rết đó.

Trước khi gọi cho hắn thì Đường Nhã Tịnh cũng đã đoán được rằng hắn sẽ từ chối thẳng thừng như vậy nên cũng đã có cách ứng phó cho mình rồi. Cô ta giả vờ ấm ức nhưng lại đưa ra điều kiện cảnh cáo.

- Nếu anh không đến em sợ mẹ sẽ đến chỗ Trình Tố Vi để tìm anh đấy!

Con mẹ nó! Cô ta lại dám dọa hắn à?

Nhưng để kế hoạch của hắn không bị phá hỏng vào thời điểm này thì tạm thời hắn sẽ nhân nhượng với cô ta. Sau khi tất cả kết thúc hắn sẽ tinh luôn một thể.

Cúp máy rồi ném điện thoại sang một bên, hắn bực dọc bảo Hàn Tiềm lái xe đến chỗ của Đường Nhã Tịnh.

............................................

Từ lúc Trình Tố Vi và Tô Vận gặp lại nhau sau bốn năm thì Tô Hạ Nhiên vẫn chưa có một lần chào hỏi chính thức, ngoại trừ lần gặp trong phòng cấp cứu, sau khi cô ấy bị sẩy thai. Thật không ngờ sau bốn năm gặp lại thì lần đầu tiên gặp mặt của hai người lại là một cú lừa như vậy.

Nhận được điện thoại của Tô Hạ Nhiên, cảm xúc của Trình Tố Vi quả thật có chút hỗn loạn. Bốn năm trước khi cô và Tô Vận rất thắm thiết thì Tô Hạ Nhiên vừa là bạn cũng vừa là chị của cô, mối quan hệ giữa hai người khi đó thật sự rất tốt. Nhưng đó đều đã là chuyện của bốn năm trước rồi, bây giờ cô với Tô Vận đã không còn là gì của nhau nữa, hơn nữa hắn cũng sắp kết hôn với người phụ nữ khác rồi, Tô Hạ Nhiên lại còn muốn gặp cô làm gì nữa chứ? Lại còn vào đúng thời điểm này? Chẳng lẽ là đến giúp anh trai mời cô đến chúc phúc cho hắn và Đường Nhã Tịnh.

Trước lời mời của Tô Hạ Nhiên, Trình Tố Vi suy nghĩ rất nhiều, đắn đo do dự rất lâu, cô có nên đến gặp cô ấy không? Tốt xấu gì thì hai người cũng từng rất thân thiết. Cô cũng không thể vì hận Tô Vận mà vả lây cả em gái hắn. Thôi thì cũng coi như là chào hỏi và xem thử cô ấy muốn nói gì.

...................................

Hẹn gặp Trình Tố Vi trong hoàn cảnh này, Tô Hạ Nhiên cũng rất lo lắng.

Nhìn thấy Trình Tố Vi đang dần tiến vào, cô ấy nắm chặt tập bìa giấy trên đùi, hít thở một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh lẫn vẻ mặt tự nhiên nhất.

- Vi Vi, bên này này!

Khác với vẻ mặt xúc động vì bốn năm rồi mới gặp lại của Trình Tố Vi thì Tô Hạ Nhiên lại không có tâm trạng đó nữa rôi.

- Tiểu Nhiên, đã lâu không gặp. Cô vẫn khỏe chứ?

Bàn tay đặt dưới đùi của Tô Hạ Nhiên càng dùng sức nắm chặt tập bìa kia nữa. Cười gượng gạo.

- Tôi vẫn khỏe. Vi Vi, trông cô gầy thật đấy...

Trình Tố Vi nhìn cô gái trước mặt rồi lại nhìn sơ qua bản thân mình, vừa ngồi xuống vừa cười trừ.

- Cô hẹn gặp tôi như vậy chắc không chỉ để nói chuyện phiếm thôi chứ?

Nghe câu này của cô mặc dù không biết ý tứ thật sự trong đó là gì nhưng từng sợi dây thần kinh của Tô Hạ Nhiên cứ như vậy mà trở nên căng thẳng.

- Thật ra tôi muốn xin lỗi cô trước...về tất cả mọi chuyện.

Vừa nghe thì Trình Tố Vi có thể hiểu là cô ấy đang nói chuyện của cô và Tô Vận. Nhưng tất cả đều đã kết thúc rồi, dù nói gì cũng chẳng thay đổi được.

- Sao cô phải xin lỗi tôi chứ? Nếu là vì chuyện của tôi và anh trai cô thì cô đừng quá bận lòng nữa. Anh ta đã có hạnh phúc riêng của anh ta rồi, tôi cũng có cuộc sống của tôi. Từ nay về sau, cả hai không còn gì liên quan nữa!

Nghe cô nói vậy Tô Hạ Nhiên càng thêm chua xót trong lòng, cảm giác tội lỗi vẫn đeo bám cô không buông.

- Tôi biết...nhưng vẫn muốn nói xin lỗi cô một lần. Vi Vi, chúng ta mặc dù không thể làm người nhà nhưng vẫn có thể làm bạn chứ?

Nhìn ánh mắt đầy hy vọng của cô ấy, Trình Tố Vi cũng bị cảm động, không nỡ khước từ. Cô mỉm cười gật đầu.

- Đương nhiên rồi! Nhưng mà, tôi thấy hình như cô có chuyện gì đó quan trọng hơn muốn nói thì phải?

Nụ cười của Tô Hạ Nhiên lại càng thêm gượng gạo. Vừa lắc đầu rồi lại gật đầu. Lấy hết can đảm đưa tập bìa lên bàn.

- Vi Vi. Chuyện là thế này, lần trước cấp cứu cho cô lúc ở Provence nên tiền bối Mẫn Quan gặp chút rắc rối với bên tòa án y tế. Luật sư Cố vẫn đang giúp anh ấy, họ bảo nếu có chữ ký của bệnh nhân thì có thể giúp anh ấy rất nhiều trong vụ kiện lần này. Cô có thể giúp anh ấy không?

Những vấn đề liên quan đến thủ tục pháp lí hay y tế thì Trình Tố Vi cũng không hiểu gì nhiều. Nghe Tô Hạ Nhiên nói vậy cô cũng không có gì nghi hoặc. Mà chuyện Mẫn Quan làm phẫu thuật cho cô ở Provence cô cũng biết, anh ta cũng coi như là ân nhân đã cứu mạng cô.

- Nếu đã như vậy thì tôi cũng không thể không có tình nghĩa như vậy được.

Hai mắt Tô Hạ Nhiên dán chặt trên từng cử chỉ nhấc tay của Trình Tố Vi khi dần di chuyển tờ giấy kia đến trước mặt, đồng thời còn cầm cây bút lên. Đột nhiên cô ngừng lại khiến tim của Tô Hạ Nhiên suýt nữa là rơi ra ngoài rồi. Cô ấy nuốt một ngụm nước bọt đếm từng giây trôi qua. Trình Tố Vi đọc qua một lượt nội dung ghi trên đó, thấy không có gì khác thường nên cũng đặt bút ký tên.

Tảng đá trong lòng Tô Hạ Nhiên như được gở xuống một nhẹ nhõm nhất, thầm thở phào trong lòng.

Sau khi ký xong, Trình Tố Vi mỉm cười đưa lại tờ giấy đó cho Tô Hạ Nhiên.

- Của cô đây, hy vọng chút đóng góp của tôi có thể giúp được bác sĩ Mẫn. Chắc tôi xin phép đi trước rồi, lần sau có dịp tôi sẽ mời cô một bữa.

Tô Hạ Nhiên cười cười gật đầu, rồi vẫy tay tạm biệt cô. Cô làm gì có tâm tư ăn uống gì nữa đâu, nhìn Trình Tố Vi rời khỏi quán cafe, cô thở lấy thở để, cảm giác nơm nớp lo sợ cuối cùng cũng qua đi không khác với mấy kẻ trộm là bao.

Trình Tố Vi vừa đi khỏi thì Mẫn Quan từ một bàn khác đi đến, lo lắng hỏi xem tình hình.

- Tiểu Nhiên, thế nào rồi? Có lấy được chữ ký của cô ấy không?

Hai tay Tô Hạ Nhiên vẫn còn run rẩy đưa đống hồ sơ đã có chữ ký của Trình Tố Vi cho Mẫn Quan xem.

- Em tưởng mình đã bị phát hiện rồi. Đúng là muốn rớt tim ra ngoài mà.

Nhìn dáng vẻ này của cô Mẫn Quan không khỏi bật cười. Ôm cô vào ngực trấn an lại tinh thần cho cô, không quên kèm một nụ hôn lên trán cô, sau đó cùng cô đứng lên.

- Đến chỗ Dược Thần thôi.

.........................................

Mặc dù Đường Nhã Tịnh ép được Tô Vận đến nhưng cũng không thể bắt được hồn hắn về. Từ đầu đến cuối cô ta có thử hết bao nhiêu chiếc váy thì hắn cũng chẳng buồn nếm xỉa đến.

Hắn chỉ ngồi khoanh chân trên sofa, tay thì đùa nghịch khối rubik. Đường Nhã Tịnh tức đến sắp vỡ lồng ngực, chẳng lẽ trong mắt hắn cô ta còn không bằng khối nhựa kia?

- Vận, anh qua đây với em đi!

Tô Vận lười biếng liếc nhìn cô ta một cái rồi đổi lại chân, tay vẫn xoay không ngừng những khối màu trên hộp rubik, giọng điệu nhàn nhạt mà xa cách.

- Tịnh Tịnh, chuyện nhỏ như vậy em cũng làm phiền đến tôi thì cũng muốn làm thiếu phu nhân của Tô gia?

Đường Nhã Tịnh vẫn đang mặc trên người một bộ váy cưới lộng lẫy nhất, chỉ mong Tô Vận có thể khen một câu. Nhưng từ lúc đến đây hắn chỉ mãi chăm chăm vào khối nhựa chết tiệt kia. Cô ta giận dữ giẫm chân.

- Vận, anh đừng quá đáng với em như vậy được không?

Ông bà Đường đứng bên cạnh có chút bất mãn lo lắng nhưng vẫn cố nén không nói gì.

Đường Nhã Tịnh đương nhiên nhận ra tâm tư của cha mẹ nên rất muốn hét lên, nhưng cô ta lại không thể để mọi người xung quanh nhìn thấy chuyện như vậy, càng không dám chọc giận người đàn ông này.

Tô Vận nhếch mép cười, tạm cất khối rubik và đi đến bên cạnh Đường Nhã Tịnh, ghé môi vào tai cô ta nói nhỏ.

- Cứ từ từ tận hưởng cảm giác này đi. Không bao lâu nữa đâu, cô sẽ được nếm trải cảm giác hưng phấn hơn cả thế này nữa đấy! Bác sĩ Đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.