Tổng Giám Đốc Cặn Bã! Anh Quên Em Rồi Sao?

Chương 53: Chương 53: Mắc bẫy




Từ lúc tương phùng đến bây giờ có lẽ hôm nay là lần đầu tiên La Mục Nhiễm nhìn thấy Hứa Vĩ Thành vui như vậy. Suốt bữa tối anh đều ăn rất ngon lành với phong thái ung dung đắc ý.

Thấy tâm trạng anh được tốt như vậy, La Mục Nhiễm cũng rất biết ơn trời phật. Bà ta vừa gắp thức ăn cho con trai vừa hỏi han.

- Vĩ Thành, hôm nay con có chuyện gì vui sao? Lần đầu tiên mẹ thấy tâm trạng con tốt vậy đấy!

Hứa Vĩ Thành vừa ăn vừa kể lại việc vừa xảy ra với một vẻ mặt vô cùng hài lòng và thỏa mãn.

- Con đã nói hết với Vi Vi rồi, con đã cho cô ấy biết Lâm Nhược Tranh và Trình Sở Uy không phải cha mẹ ruột của cô ấy đấy! Mẹ thấy kịch tính không? Vui chết con rồi.

Đúng là một chuyện khá bất ngờ nhưng La Mục Nhiễm thấy có chút khó hiểu vì hành động này của anh.

- Không phải con nói con muốn chiếm được Trình Tố Vi sao? Bây giờ cô ta đang nghĩ rằng Tô Vận là anh trai mình, như vậy không phải lợi thế đang nghiêng về phía con sao? Con nói vậy với cô ta chẳng khác nào là đang tự vứt đi cơ hội đó?

Hứa Vĩ Thành cầm cốc nước bên cạnh lên uống một ngụm, cười đầy toan tính.

- Con hiểu rất rõ Vi Vi, nếu cô ấy biết được mình là con nuôi và Tô Vận lại là con ruột của Lâm Nhược Tranh thì chắc chắn là cô ấy sẽ càng thêm căm ghét Tô Vận vì đã cướp mất người mẹ yêu thương cô ấy nhất. Có lẽ bây giờ cô ấy đang cảm thấy vô cùng suy sụp, cảm giác bị bỏ rơi như một đứa trẻ mồ côi thực sự, vì người mẹ đã nuôi nấng mình hai mươi năm qua cuối cùng cũng tìm được con ruột của bà ta.

Thật không ngờ anh lại nghĩ ra được cả chuyện này, tàn nhẫn để chiếm được người phụ nữ mình muốn, điểm này vô cùng giống cha của anh. La Mục Nhiễm thoáng nhìn qua người chồng đang ngồi bên cạnh nhưng vẫn không dám nói gì.

Còn Tô Nhiếp Minh từ đầu đến cuối vẫn nhìn anh trong im lặng, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó nhưng cũng có vẻ là đang ngầm cảnh cáo đứa con trai này.

- Chuyện hợp đồng với Mạc Kỳ thế nào rồi?

Đây là vấn đề ông ta quan tâm nhất hiện giờ, con trai của ông ta phải tập trung vào chuyện quan trọng hơn chứ không phải suốt ngày lo chuyện nữ nhân, Tô Vận trước kia cũng vậy nên mới vô dụng và hèn nhát chẳng làm được gì, bây giờ Hứa Vĩ Thành cũng sắp bị Trình Tố Vi hủy hoại một cách tương tự. Để ngăn chặn mọi chuyện trước khi quá muộn, ông ta sẽ loại bỏ vật cản này trước.

Nghe Tô Nhiếp Minh hỏi đến chuyện hợp đồng, Hứa Vĩ Thành đành phải tạm gạt chuyện của Trình Tố Vi sang một bên trước đã để trả lời ông ta.

- Con vẫn đang tiến hành! Ngày mai thôi Tô Vận sẽ nhận được món quà của chúng ta thôi.

Hợp đồng này nằm trong kế hoạch của bọn họ, đối tác ký kết là một công ty ma và bọn họ đương nhiên biết rõ điều này nên mới gấp rút ký cho bằng đươc hợp đồng này, nếu thành công thì nhất định Tô thị sẽ chao đảo một phen và khả năng Tô Vận chống đỡ được cuộc khủng hoảng này chưa đến ba mươi phần trăm. Mục đích cuối cùng của bọn họ mặc dù khác nhau nhưng vẫn có điểm chung chính là loại bỏ được Tô Vận ra khỏi Tô thị.

……………………………

Một thời gian không gặp rồi, Trình Tố Vi thấy ông ngoại đã già đi rất nhiều nhưng lại không nhàn nhã hơn, ông vẫn luôn bận rộn trong phòng triển lãm với lòng nhiệt huyết không chút suy giảm.

Perf Jonh bưng hai tách trà ra và đặt một tách xuống cho Trình Tố Vi, ông ngồi xuống đối diện với cô.

- Vi Vi, muộn như vậy rồi mà cháu còn đến đây tìm ta có chuyện gì sao?

Cầm tách trà nóng để làm ấm tay một lúc, Trình Tố Vi đặt tách trà xuống bàn, cô cắn cắn môi ngập ngừng một lúc mới lấy được can đảm để hỏi.

- Ông ngoại, có phải cháu chỉ là con nuôi của cha mẹ cháu không ạ?

Perf Jonh thật sự bất ngờ khi nghe cô hỏi đến chuyện này, không lẽ bí mật mà bọn họ muốn giấu cô mãi mãi đã bị lộ rồi sao? Nhưng sao lại có thể như vậy được? Chuyện này chỉ có vợ chồng Lâm Nhược Tranh và ông biết thôi. Vậy thì Trình Tố Vi đã biết được bí mật này từ đâu. Không rõ là cô đã biết đến đâu nên ông cũng chẳng biết bây giờ nên thừa nhận hay phủ nhận đây?

- Vi Vi, cháu đã biết rồi sao?

Đáp lại bằng một câu hỏi thì Trình Tố Vi đã có thể tự hiểu là ông đang ngầm thừa nhận rồi, cô không nói đến những gì mình đã nghe và đã biết mà cứ như vậy hỏi tiếp.

- Vậy là đúng rồi…cháu đến đây là muốn biết về cha mẹ ruột của cháu, cháu muốn biết họ là ai, cháu sẽ đi tìm họ, cháu muốn hỏi tại sao họ lại bỏ rơi cháu. Ông ngoại, ông có thể cho cháu biết được không ạ?

Đôi mắt già nua của Perf Jonh in rõ khuôn mặt rầu rĩ đến đau lòng của cháu gái. Ông thở dài nặng nề.

- Vi Vi, chuyện này có quan trọng nữa không khi cha mẹ con đã coi con như chính con ruột rồi. Nếu con đi tìm cha mẹ đẻ của con thì chỉ làm cho tất cả đều khó xử thôi.

Trước khi đến đây thì Trình Tố Vi cũng đã đoán được ông sẽ không dễ dàng nói cho cô biết nên dù thế nào cô vẫn cố hết sức để thuyết phục ông.

- Ông ngoại, chuyện này không liên quan gì đến cha mẹ cháu cả, cháu chỉ muốn hỏi người đã sinh ra cháu tại sao họ lại bỏ rơi cháu, họ có sống tốt không thôi.

Perf Jonh lại rơi vào trạng thái trầm ngâm suy tư, ông uống xong một ngụm trà rồi im lặng một lúc mới quyết định cho cô biết.

- Mẹ ruột của con năm đó khi sinh con ra thì cũng biết được bản thân mắc bệnh ung thư tuyến tụy. Cô ấy không phải muốn bỏ rơi cháu mà chỉ là tạm gửi cháu vào cô nhi viện để đến New Zealand phẫu thuật, nhưng cuộc phẫu thuật thất bại và cô ấy đã chết trên bàn mổ, đó là lí do cô ấy không thể về đón cháu nữa.

Nghe câu chuyện của người đã sinh ra mình được thuật lại, nước mắt đã sớm giàn giụa cả gương mặt xinh đẹp của Trình Tố Vi, có lẽ là sợi dây huyết thống nên lồng ngực cô quặn thắt đến mức khó thở.

Như vậy thì tốt rồi, cô không còn phải oán trách họ vì đã bỏ rơi cô nữa…

……………………………

Cũng đã hơn một tháng không gặp cô rồi, dù Tô Vận có dồn hết thời gian vào công việc thì vẫn không thể ngừng nhớ đến cô. Cả Vịnh Uyên Ương đâu đâu cũng nhìn thấy hình ảnh của cô, đến công ty cũng không thoát khỏi ký ức về cô. Mỗi ngày hắn đều tự hỏi cô đang làm gì, đã ăn gì chưa, tối qua cô ngủ ngon chứ, hôm nay cô có chuyện gì buồn không, mỗi khi trời mưa hắn lại như thói quen lo lắng cô sẽ bị ướt mưa, sợ cô sẽ lại cảm lạnh, mỗi khi trời mưa cô sẽ thường gặp ác mộng…tất cả những điều đó cứ luôn xuất hiện trong đầu hắn dù hắn có cố gắng phủi bỏ bao nhiêu lần đi nữa.

Mỗi lần nhớ cô, hắn lại cầm điện thoại lên muốn gọi điện cho cô hoặc nhắn một tin nhắn cho cô, hay đến gặp cô…nhưng rồi hắn cũng chợt nhớ ra hai người vốn đã không còn là gì của nhau nữa. Đây là quyết định hắn đã chọn nên dù có đau khổ hay đơn độc thế nào thì hắn cũng buộc mình phải học cách chấp nhận, để cô có một cuộc sống mới tốt hơn.

Cầm sợi dây chuyền mặt cỏ bốn lá trên tay, hắn lại ngắm nhìn nó rất lâu như mọi lần, như đang nói chuyện với chủ nhân của nó vậy.

- Vi, em đang làm gì vậy? Sao em không đi đi? Đi đi và đừng ở đây nữa, anh sắp quên được em rồi. Anh nhất định sẽ quên em nên em đi đi và sống cho thật vui vẻ lên.

Nói xong, hắn cất sợi dây chuyền vào lại trong chiếc hộp nhung và ném vào ngăn kéo. Tức giận vò nát tờ giấy vẽ trên bàn của mình ném về phía trước. Sau đó đưa tay nới nới carvat để điều chỉnh lại tâm trạng, và cũng vừa đúng lúc có tiếng gõ cửa.

- Vào đi!

Sau khi hắn cất tiếng thì cánh cửa phòng mở ra, Lâm Nhược Tranh bước vào cùng một túi đựng hộp cơm trưa.

Nhìn thấy mẹ mỉm cười dịu dàng, Tô Vận liền đứng lên đi đến chỗ bà, nhưng bà đã nhặt một trong những tờ giấy bị hắn vò nát dưới sàn lên xem, đó là tranh vẽ chân dung Trình Tố Vi. Bà đã hiểu sơ qua tình hình rồi, hắn vẫn như vậy, vẫn chưa thể quên được cô, thấy con mình phải chịu đựng như vậy lòng bà lại nhói lên, có phải bà đã sai rồi không?

Tô Vận vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra mà đến kéo mẹ mình ngồi xuống sofa.

- Mẹ đến tìm con có chuyện gì sao ạ?

Nhìn thấy hắn như vậy nên Lâm Nhược Tranh cũng phải phớt lờ đi mà thật tự nhiên nói với hắn.

- Thì mẹ sợ con lại tiếp tục bỏ bữa nên mới làm chút đồ ăn cho con đấy.

Tô Vận không muốn bà phải phiền lòng vì chuyện của hắn với Trình Tố Vi nữa nên cứ vờ như mình đã rất ổn rồi, chỉ nói chuyện phiếm với bà thôi.

Hai mẹ con ngồi nói chuyện cười đùa rất vui vẻ, đến khi Tô Vận ăn hết đồ ăn mà Lâm Nhược Tranh đem đến. Nhìn hắn uống trà, Lâm Nhược Tranh lại rơi vào trạng thái suy tư, ngập ngừng như muốn nói gì đó.

- Tiểu Vận này.

Có lẽ là Tô Vận không biết bà định nói gì, hắn cũng đang chuẩn bị nghe bà nói.

- Vâng?

Nhưng lúc Lâm Nhược Tranh đang chuẩn bị nói thì cửa phòng lại mở ra, người đi vào là Hàn Tiềm. Vẫn là nghi thức chào hỏi trước, anh ta cúi đầu chào Lâm Nhược Tranh đến Tô Vận rồi mới báo cáo.

- Phu nhân!

- Tô tiên sinh, cuộc hẹn hôm nay với lão Lý ở phân xưởng III anh có đến không ạ?

Theo đúng lịch trình hôm nay của Tô Vận thì bây giờ hắn không có cuộc hẹn nào nữa cả, cuộc hẹn mà Hàn Tiềm đang báo cáo là một cuộc hẹn với một bên đối tác liên quan đến lĩnh vực sản xuất thực phẩm chức năng sắp ra mắt của Tô thị, và đội ngũ chuyên gia cũng được tuyển chọn rất kỹ lưỡng rồi. Nhưng bác sĩ Diệp phụ trách đội phải đi công tác đột xuất nên cuộc hẹn buộc phải hoãn lại, bên đối tác cũng đã đồng ý. Vậy bây giờ Hàn Tiềm lại đến nhắc lịch hẹn cho hắn?

Tô Vận đặt tách trà xuống bàn, hơi ngẩng đầu nhìn cậu ta, hỏi lại.

- Bác sĩ Diệp về rồi?

Vẻ mặt Hàn Tiềm có chút do dự, ngập ngừng một lúc rồi mới báo cáo tiếp.

- Không ạ! Có bác sĩ đi thay bác sĩ Diệp đang đợi anh bên ngoài rồi. Tôi cũng muốn từ chối nhưng bên lão Lí lại mới gọi đến yêu cầu cuộc hẹn phải trong chiều nay…

Lão già này mới hôm qua còn chấp nhận dời lại cuộc hẹn, hôm nay lại lật lọng nhanh như vậy, đúng là lão già mưu mô mà!

Tô Vận im lặng một lúc rồi hỏi.

- Là bác sĩ trong đội của chúng ta?

Hàn Tiềm đang định trả lời thì cánh cửa phòng lại lần nữa được đẩy vào, Đường Nhã Tịnh xuất hiện trong một phong thái cực kỳ tự tin của nhân vật trung tâm, ngẩng cao đầu ưỡn cao ngực bước đến trước mặt Tô Vận, nở một nụ cười lịch thiệp.

- Hình như anh có vẻ rất bất ngờ thì phải!

Đúng là bất ngờ thật đấy, Tô Vận không ngờ sẽ còn gặp lại cô ta nên đương nhiên hắn chẳng thấy hài lòng chút nào rồi. Nhìn tên trợ lý sắc mặt xám xịt đến khó coi đang đứng sau lưng cô ta, hắn cũng bất lực không thể trách mắng cậu ta nữa. Chỉ thờ ơ đáp lại cô ta.

- Sao em biết mà đến thay bác sĩ Diệp?

Đường Nhã Tịnh nhún nhẹ vai, cười mờ ám quyến rũ, nhưng cách trả lời lại mang tính chuyên nghiệp của công việc.

- Anh quên em là ai sao? Không phải anh đang nghi ngờ em đã cố tình bày trò chứ? Đừng nghĩ oan cho em như vậy, là bác sĩ Diệp đã đích thân nhờ em đấy! Vận, mặc dù anh đã đá em rồi nhưng em vẫn có lòng tự trọng của em, nếu anh không muốn đi thì em cũng đâu có quyền gì yêu cầu anh đâu. Nhưng lão Lí chắc không nghĩ như vậy đâu nhỉ?

Cuộc hẹn này đối với Tô thị đúng là rất quan trọng, sẽ quyết định phân xưởng III có thể sản xuất sản phẩm mới để ra mắt đúng kế hoạch hay không. Lão Lí là đối tác quan trọng trong dự án này, bây giờ ông ta yêu cầu cuộc hẹn nếu hắn không đến e là sẽ không thể thuận lợi.

- Được rồi, em ra ngoài trước đi, tôi sẽ ra ngay!

Nhưng Đường Nhã Tịnh lại không định như vậy, như được voi đòi tiên. Cô ta còn rất thản nhiên như chưa từng xảy ra chuyện gì mà chào hỏi Lâm Nhược Tranh rất tận tình.

- Bác gái cũng ở đây sao? Cuộc sống đúng là có nhiều điều bất ngờ đúng không ạ? Thật không ngờ bác lại là mẹ của Vận, bác cũng là mẹ của Vi Vi nên đó là lí do Vận vừa mới kết hôn thì đã phải li hôn sao ạ? Đáng tiếc thật nhỉ, nhưng anh em ruột thì đương nhiên không thể thành vợ chồng rồi.

Những lời này của cô ta rất rõ ràng là đang cố tình khiêu khích Lâm Nhược Tranh nên đương nhiên bà cũng không chịu ngồi yên. Bà đứng bật dậy, hai tay đã nắm chặt, tức giận mắng.

- Bác sĩ Đường, cô cũng mặt dày thật. Cô hạ nhục danh dự của con gái tôi thì có thể có được người đàn ông cô muốn sao? Bây giờ cô cũng biết tôi chính là mẹ của Vận, tôi sẽ không bao giờ một đứa con gái như cô trở thành con dâu của tôi đâu.

Lúc này Đường Nhã Tịnh cũng không còn giữ hình tượng gì nữa, cô ta liên tục lên giọng khiêu khích.

- Trình phu nhân, cháu đâu cần đến sự cho phép của bác đâu ạ! Dù bác không muốn cháu trở thành vợ của Vận thì chẳng lẽ lại để con gái bác thành con dâu ư?

Đúng là biết làm cho người khác tức điên mà, Lâm Nhược Tranh bị mấy lời khiêu khích của cô ta làm cho không kịp suy nghĩ mà đã phản bác kịch liệt.

- Vậy là cô là kẻ đã gửi bản xét nghiệm DNA cho Vi Vi? Nhưng ai nói với cô tiểu Vận và Vi Vi là anh em?

Bà đã nói đến vậy thì nếu để chậm một chút chắc sẽ nói ra thân phận thật của Trình Tố Vi, Tô Vận đã nhạy cảm nhận ra điều này nên nhanh chóng ngăn bà lại.

- Mẹ, bây giờ con phải đi rồi, con sẽ gọi tài xế đưa mẹ về nhé?

Nhất thời nóng giận mà Lâm Nhược Tranh không ngờ rằng suýt nữa bà đã lỡ lời nói ra bí mật quan trọng, cũng may Tô Vận đã kịp thời ngăn cản. Bà có chút hổ thẹn nên đành nghe theo sự sắp xếp của con trai, cầm túi lên. Trước khi đi bà còn lườm Đường Nhã Tịnh một cái rất sắc lạnh.

Mặc dù hai mẹ con Lâm Nhược Tranh đã ngưng đề cập đến chuyện định nói ra nhưng Đường Nhã Tịnh cũng đã nhận ra điều gì đó, là bí mật mà bọn họ muốn giấu tất cả mọi người!

- Vận, em nghe thư ký nói anh đã làm việc liên tục mà không nghỉ ngơi suốt một tháng quan rồi. Sau cuộc hẹn này anh có muốn đi ăn tối với em không?

Tô Vận còn chẳng thèm nghe nữa chứ nói gì đến việc ăn trưa cùng cô ta. Hắn cầm áo khoác mặc vào, bước chân vững chãi đi ra khỏi phòng làm việc mà không nói câu nào. Hàn Tiềm nhắc Lâm Nhược Tranh một câu rồi nhanh chân đuổi theo sau ông chủ của mình.

………………………………….

Hành lí đã sắp xếp xong hết rồi, Trình Tố Vi ngồi trên giường, trên tay cầm tấm ảnh cha mẹ ôm cô chụp ở cô nhi viện lúc mới nhận nuôi, nhìn một lúc cô mới cất đi và đứng lên, xách vali ra khỏi phòng.

Cả gia đình ba người vẫn còn giữ bí mật với nhau mà cư xử như bình thường. Lâm Nhược Tranh và Trình Sở Uy cãi nhau vì chuyện của hai mươi tám năm trước về thân phận của Tô Vận nhưng trước mặt Trình Tố Vi lại tỏ ra không hề có chuyện gì. Còn Trình Tố Vi cũng giấu họ chuyện cô đã biết mình là con nuôi. Vì vậy cả ba người đều có vẻ gì đó rất lo sợ.

Hai vợ chồng đều ngồi ở phòng khách khi Trình Tố Vi đi xuống. Nhìn con gái với chiếc vali trong tay, bọn họ nhớ lại hai ngày trước cô đã nói sẽ đến New Zealand để dự một buổi triển lãm của bạn, vì không biết mục đích thật sự của cô nên cả hai người đều không có nghi ngờ gì, cũng đồng ý rồi tạm biệt con như bình thường.

- Để ba mẹ đưa con ra sân bay được chứ?

Vì phải giấu họ đi tìm cha mẹ ruột của mình nên Trình Tố Vi luôn mang cảm giác nặng nề trong người, cô cười cười lắc đầu, nắm lấy tay Lâm Nhược Tranh nói mấy câu trước khi đi.

- Không cần đâu ạ! Con sẽ về sớm thôi nên ba mẹ phải giữ gìn sức khỏe nhé!

Cô còn ôm hai người một cái ôm tạm biệt rồi mới ra khỏi cửa lớn.

Hai vợ chồng đứng nhìn chiếc xe dần biến mất, sau đó lại quay về trạng thái chiến tranh lạnh, Lâm Nhược Tranh không nói lời nào bỏ đi lên lầu.

…………………………

Lí do gì mà lão Lí hôm qua đã thương lượng thành công thời gian của buổi hẹn nhưng hôm nay lại đột ngột yêu cầu cuộc hẹn gấp, Tô Vận liên tục suy nghĩ đến lí do suốt dọc đường đến đây.

Vì yêu cầu quá gấp nên cả phân xưởng đã phải gấp rút tập trung lại để đón chủ tịch và đối tác sắp hợp tác. Từ bên ngoài cửa, thảm đỏ đều đã được trải ra, giám đốc phân xưởng, quản lý và các tổ trưởng đều đứng nghiêm chỉnh hai bên. Mấy chiếc xe lần lượt dừng lại trước cửa, Tô Vận và lão Lí bắt tay chào hỏi rồi cùng đi vào trong phân xưởng.

Đoàn người đi tham quan lần lượt từng khu vực sản xuất, lão Lí có vẻ rất hài lòng từ các khâu đến chất lượng nguyên liệu cho đến khi….

Bọn họ đi đến khu vực chế biến hoạt chất, lão Lí đi một vòng thì phát hiện một nhân viên đang lén lút gãi cánh tay đỏ tấy, ông ta bất ngờ kéo từng nhân viên khác lại kiểm tra thì tất cả đều có dấu hiệu đỏ mẩn ngứa.

- Tô tổng, chuyện này là thế nào? Hoạt chất sản xuất của các người không phải có vấn đề gì rồi sao? Cậu vẫn để nhân viên làm việc với những hóa chất độc hại này? Thật vớ vẩn mà!

Chuyện quái quỷ gì đây chứ? Tô Vận cũng rất bất ngờ khi thấy chuyện này, hắn nhìn sang quản lý phân xưởng bên cạnh làm anh ta hoảng sợ lắc đầu ý bảo bọn họ cũng chẳng biết gì về chuyện này. Chuyện này sẽ điều tra sau, bây giờ hắn phải giải thích với lão Lí trước đã.

- Lão Lí, chuyện này chúng tôi sẽ điều tra lại đã. Tạm thời chưa có chứng cứ gì chắc chắn nên chúng tôi sẽ không cố gắng biện minh và cũng hy vọng ông đừng vội vàng kết luận.

Lão Lí nhìn lại những nhân viên kia, sau đó lại nhìn Tô Vận. Ông ta suy nghĩ một lúc rồi nói.

- Tô tổng, không phải vì muốn giấu chuyện này nên cậu mới yêu cầu dời cuộc hẹn lại sao? Nhưng do tôi đã bất ngờ thay đổi quyết định mà cậu không kịp thay đổi những nhân viên này?

Nghe những lời cáo buộc này, Tô Vận không giận mà còn cười, nhưng giọng điệu lại rất kiên định, và nếu nghe kỹ thì có thể nhận ra hắn không phải đang thương lượng mà chính là đang đưa ra quyết định.

- Lão Lí, nếu tôi muốn giấu thì tôi hoàn toàn có thể giấu trước khi ông đến đây. Tôi cũng rất tò mò không biết lí do gì mà ông lại đột ngột thay đổi quyết định như vậy đấy. Thật trùng hợp là bác sĩ Đường đây cũng xuất hiện rất đúng lúc, ông cũng biết rõ bác sĩ Đường không phải chuyên gia của chúng tôi nhưng lại là bác sĩ của gia đình ông mà.

Hắn đã tìm hiểu trước rồi, đấy chính là tấm bia chắn cho mình. Không biết có thể tạm thời giữ được lão Lí này không nhưng đe dọa mới là phong cách của hắn.

Đúng là có tật giật mình, lão Lí có vẻ chột dạ nên đã thay đổi thái độ một chút.

- Thôi được, chuyện này tạm thời tôi sẽ đợi kết quả điều tra từ phía cậu. Ba ngày nữa sẽ có cuộc hẹn khác, cùng chuyên gia của bên cậu.

Tô Vận gật đầu cười cười, tiễn lão Lí rời đi xong, hắn bí mật dặn dò Hàn Tiềm và giám đốc phân xưởng mấy câu, cho bọn họ lui hết rồi mới đến Đường Nhã Tịnh.

- Vận, mọi chuyện sẽ ổn thôi nhỉ?

Nhìn từng bước chân của hắn đang tiến đến gần mình, Đường Nhã Tịnh đã cố gắng lên tiếng tự giải vây trước.

Nhưng Tô Vận chẳng hề để lời nói của cô ta vào tai mà lạnh lùng hỏi một câu.

- Là ai?

Đa bị phát hiện mà Đường Nhã Tịnh vẫn muốn che giấu đến cùng, cô ta lắc đầu nói không hiểu, nhưng điện thoại lại reo lên rất đúng lúc phản bội lại cô ta.

Tô Vận không hỏi nữa, trực tiếp giật lấy điện thoại của cô ta lên xem kẻ đã đứng sau sắp xếp kế hoạch này. Đúng là như hắn đoán, chính là em trai thân yêu của hắn, Hứa Vĩ Thành!

Đôi mắt tàn khốc nhìn cô ả trước mặt, hắn chọn nhận cuộc gọi.

Đầu dây bên kia vừa được kết nối đã vội vàng hỏi.

- Đường Nhã Tịnh, cô làm trò gì mà lão Lí vẫn quyết định thương lượng lại vậy?

Chắc chắn đây rồi, Tô Vận nhếch môi cười châm biếm.

- Phải làm sao bây giờ? Cậu để lộ đuôi rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.