Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Chương 132: Chương 132: Ăn tối trong phòng




Hôm ấy, Nhan Như Y được Trợ lý Triệu đưa đến nhà riêng của Hoắc Doãn Văn. Anh còn đưa cho cô chiếc chìa khóa dự phòng, bảo với cô cứ mở cửa vào nhà, anh sẽ quay lại ngay!

Khi cô vừa mở cửa bước vào, liền thấy một đống túi đồ ăn tươi chất chồng trên bàn, bên trong có các loại rau cải, thịt nạc, cá, mì cay Thành Đô, các loại gia vị . . . . . .

Nhìn đến đây cô chợt hiểu, nhất định là muốn cô xuống bếp rồi!

"Thiệt là, em đâu phải đầu bếp riêng ? Không lẽ là bà nội trợ?" Nhan Như Y phụng phịu nói nhỏ. Chỉ là oán hận thì oán hận, cô vẫn quơ hết túi thức ăn rồi đi vào bếp!

Cô bận luôn tay, xoay tròn trong bếp, đinh đinh đang đang, lặt rau, rửa cá, bật bếp đặt nồi!

Không biết anh đi mua từ lúc nào, trong phòng bếp cái gì cũng có, đầy đủ mọi thứ, tất cả nồi niêu xoong chảo cũng chén đũa đều mới tinh!

Bởi vì cô đã quen với việc bếp núc từ lúc còn nhỏ, nên động tác vô cùng nhanh nhẹn, rất nhanh một nồi cá để làm mì cay Thành Đô đã xong!

Đúng lúc này Hoắc Doãn Văn mở cửa đi vào!

"Ha ha ——" Hoắc Doãn Văn theo thanh âm đi vào phòng bếp, nhìn thấy cô đang đem mì cay Thành Đô thả vào tô đặt trên bàn.

Nhan Như Y ngẩng đầu nhìn anh một cái, tiếp theo sau đó chan nước cá vào tô mì."Hắc, anh thiệt tốt số, làm cho người ta ghen tỵ, người ta mới vừa làm xong cơm tối, anh về đúng lúc thiệt!"

"Ha ha, anh cũng cảm thấy vận khí của anh đặc biệt tốt!" Hoắc Doãn Văn cười nói!

Nhan Như Y lần nữa ngẩng đầu lên nhìn anh, phát hiện hôm nay anh cười nhiều hơn bình thường, ngay cả trong đôi mắt cũng tràn đầy nụ cười."Anh rất vui vẻ!"

"Ừ!" Hôm nay anh vừa đàm phán thành công một vụ thương vụ lớn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, anh có thể thực hiện cam kết với cô!

"Ha ha, vừa lúc chúng ta có thể ăn mừng! Nói đi, anh thành công vụ gì đó?" Cô tò mò hỏi!

"Hả? Không phải kinh doanh!"

"Gạt người!" Nhìn anh cười đến nghiêng ngả, anh thật lâu, thật lâu không cười như vậy, nếu như không phải là hợp đồng kinh doanh lớn, sao anh lại vui mừng đến thế.

"Anh chưa bao giờ gạt em!" Hoắc Doãn Văn tựa người vào lưng ghế, đưa tay kéo cô vào ngực mình, đôi tay bá đạo ôm chặt bên eo cô.

Bọn họ mắt đối mắt, mũi đối với mũi, miệng anh tham lam tìm kiếm, khuấy đảo khuôn miệng nhỏ nhắn của cô ——

Nhan Như Y đỏ hồng khuôn mặt, bọn họ đã rất lâu không ở cùng nhau, động tác của anh bây giờ sẽ dễ dàng khiến cô loạn tưởng!

"Như Y, anh hôm nay rất vui vẻ!" Anh vừa nói, vừa hôn ngấu nghiến lên môi cô !

Bị nụ hôn bá đạo của anh áp đảo, cô nhanh chóng buông tha lý trí, hai cánh tay không khống chế được, quấn lấy cổ của anh, cô cũng nhớ nhung anh lắm!

Hai người hôn như dầu sôi lửa bỏng!

Đôi môi mỏng của anh hướng dần lên mút mát làn da nhạy cảm phía sau tai cô, lưu lại những dấu vết ẩm ướt liền lạc nhau.

Cô bất lực ngẩng mặt, tự nguyện giao phó cả người, nghênh đón âu yếm của anh!

Đầu của anh cùng với đôi tay, lần dọc theo cần cổ trắng như tuyết của cô, trượt dần xuống ngực, eo thon nhỏ. Cả người cô hỗn loạn, nút áo sơ mi bị anh cởi ra từ lúc nào…..

Đầu của anh chôn vùi vào bộ ngực non mơn mởn của cô, gặm cắn, nuốt lấy nuốt để . . . . . Làm tim cô loạn nhịp!

Anh nâng cô lên, ôm cô đến bàn ăn, để cô ngồi nửa mông lên mặt bàn, len vào tách hai chân của cô ra. . . . . .

Đầu ngón tay anh lại bận rộn cởi bỏ đôi tất da…. Vội vàng xé toạc ra ——

"Ha ha. . . . . ." Nàng đang nghĩ đến sẽ kháng cự anh, đột nhiên lại bật cười, thanh âm trong trẻo mang theo vài nét kiều mỵ.

**************************************

Động tác của anh càng ngày càng tà ác!

Xé ——

Làm hư đôi tất chân của cô, y như mớ giẻ rách, làm lộ ra làn da trắng nõn như ngọc!

Tiếp xúc với khí lạnh làm cô không nhịn được co mạnh hai chân!

"Anh còn muốn ăn gì khác nữa không, nấu cơm em cũng quen ——"

"Không vội, có thể để lát nữa ăn, giờ anh muốn ăn một thứ khác mỹ vị hơn!" Nói xong, tay anh hướng vào quần lót, ngọ ngoạy ——

Chợt, Nhan Như Y giật mình, hai mắt mở to, dùng sức giãy dụa, ngăn cản động tác của anh."Đừng ——"

Tay Hoắc Doãn Văn đang thám hiểm vùng tam giác vàng, cũng dừng lại vì chạm phải vật cản, cô ngửa cổ, lấy sức thở lấy thở để.

"Phốc. . . . . ." Nhan Như Y ‘phù phù’ bật cười khúc khích, tiếng cười có mấy phần khiêu khích!

Hoắc Doãn Văn tựa như trừng phạt, gãi nhẹ mông cô như lông ngỗng lướt qua, ngứa ngáy lòng cô."Cô gái này, càng ngày càng bại hoại, căn bản là em cố ý, có phải không?"

"Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . ." Cô dần cười to hơn."Không được mắng em, em cũng không phải cố ý, em quên mất!"

Cô làm bộ đáng thương nói!

Anh nhíu nhíu lỗ mũi, rất không tin tưởng lời cô."Em lại không biết? Chuyện xảy ra trên cơ thể em, em không biết là sao ?"

Cô an ủi, hôn mạnh lên môi anh, sau đó nói: "Hưởng phúc của anh, dì cả của em đang tới… Anh đừng giày vò em mà, em cũng nhớ anh đến nỗi quên mất!"

Hoắc Doãn Văn vuốt

trán, không có biện pháp khác, đành đem toàn bộ dục hỏa đè ép trở về!

Ôm cô xuống khỏi bàn ăn. “ Thôi, ăn cơm!”

“ Anh đi dọn dẹp bàn đi, em phải đi cởi bỏ đôi tất chân đây. Tại anh cả đấy, xé toạc đôi tất chân của em - - “ Nhan Như Y cua mũi một cái, chạy vào nhà vệ sinh!

Đang lúc ấy, điện thoại bàn đổ chuông.

“ Nghe - -“ Hoắc Doãn Văn tiếp điện thoại.

“ Hoắc tổng, Lý Thi Thi đã trở lại!” Giọng trợ lý Triệu. “ Chỉ là…..”

“ Chỉ là cái gì?”

“ Chỉ là không biết làm sao như vậy, cô gái này trở lại khóc lóc, nháo lớn, nói muốn báo cảnh sát, nói Đế Hào bức người lương thiện làm gái gọi !” Trợ lý Triệu báo cáo !

Hoắc Doãn Văn xì mũi coi thường một tiếng. Bức người lương thiện làm gái ? Chuyện cười. Anh chưa bao giờ bức bách qua bất kỳ cô gái nào làm chuyện này, mõi lần đều rất tự nguyện.“ Hỏi cô ta muốn bao nhiêu tiền ?Chỉ cần hợp lý có thể đồng ý !”

“ Dạ !”

“ Ủy viên Vũ đâu rồi, hài lòng không ?”

“ Nghe nói rất hài lòng !”

“ Ừ !”Hoắc Doãn Văn cúp điện thoại, sau đó trở về phòng làm biệc, bấm di động gọi cho một vị lãnh đạo. “ Ông Khương, nghe nói ở H thị có một công trình đầu voi đuôi chuột, chính phủ chuẩn bị tìm công ty khác tiếp nhận, hạng mục này tôi muốn nhận lấy, ông xem một chút có thể tìm cách để tôi thông qua vòng kêu gọi đầu tư này không- - Vậy thì tốt, chuyện này liền cậy nhờ ông rồi, sau khi thành công, tôi nhất định sẽ cảm ởn ông….Không phải khách khí, là nhất định phải……. ”

Nhan Như Y vừa đi vào, anh vừa kết thúc cuộc trao đổi qua điện thoại.

“ Đang bận sao ?” Cô nhỏ giọng hỏi.

“ Không !” Anh đặt điện thọai lên bệ cửa sổ.

“ Ha ha- - ” Cô lúc này mới dám nói chuyện lớn tiếng. “ Gần đây em thấy anh lúc nào cũng vội ?”

“ Còn không phải vì công việc làm ăn của công ty sao ?”

“ Công ty gần đây có chuyển động gì sao?” Trước đây anh đưa cho cô mấy tài liệu, cô thấy có một hạng mục mới liên quan đến chính phủ, có chút tài liệu về vay vốn…, chỉ là cô không biết anh muốn vay hạng ngạch nào !

“ Ừ, chuyện này không thể nói ra ngoài !” Anh đè nhẹ lên môi cô, làm cô không tiết lộ thêm !

“ Điểm này em hiểu !” Thân là phiên dịch riêng của anh, cô biết chuyện so với nhân viên trong công ty nhiều hơn, cơ hồ cô đều tiếp xúc với tài liệu tối mật !

“ Việc này có một ít không liên quan đến Hằng Viễn….Bên trong dính dấp một ít chuyện, ngàn vạn lần không được nói cùng bất luận kẻ nào !”

“ Dạ!” Nhan Như Y gật mạnh đầu một cái !

Anh khen ngợi cô bằng cách hôn mạnh lên đôi môi đỏ mọng của cô.

“ Đúng rồi, có việc muốn nhờ anh giúp em !” Nhan Như Y chợt nói !

“ Ừ, chuyện gì ?”

“ Chính là con gái của bạn ba em, cũng đến thành phố B để làm việc, đã hai tháng. Cô ấy gọi về nhà một lần nó với gia đình là công việc thuận lợi vô cùng, không cần lo lắng. Từ đó đến giờ không gọi về nữa, người trong nhà hiện tại lo lắng sắp phát điên, hoài nghi cô ấy bị người của công ty bán hàng đa cấp không chế lại ? Anh nói có khả năng này hay không ?” Cô hỏi anh.

*****************************

“ Có !” Anh gật đầu một cái !

“ Dạ, mọi người nhà cô ấy tới đây tìm ba em cũng nhờ em giúp một tay, hỏi người quen một ….Em vừa nghĩ anh giao tiếp rộng rãi, có thể hay không….”

“ Không thành vấn đề, anh nhất định yêu cầu người của cục công an lưu tâm nhiều một chút !” Hoắc Doãn Văn lập tức gật đầu, thật vui mừng khi cô gặp vấn đề liền chủ động tìm anh. “ Cô gái này tên gọi là gì ? bao nhiêu tuổi ? ”

Nhan Như Y vẫn không rõ lắm. “ Em chỉ biết là một cô bé gái, năm nay có lẽ là 17 tuổi, người Giang Nam ! Về phần tên họ, em vẫn chưa biết, chờ em hỏi lại ba cặn kẽ, rồi cho anh hay !”

“ Tốt ! Đúng rồi, em trai và em gái em chừng nào tới thành phố B ?” Hoắc Doãn Văn dò hỏi.

“ A, nhanh thôi, tuần sau tới đấy !” Nhan Như Y trả lời có chút lạnh nhạt, cũng không muốn đề cập sâu hơn !

Hoắc Doãn Văn là người bực nào tinh ý, làm sao có thể không nhìn ra vẻ mặt lạnh nhạt này, thâm ý “ Được, vậy để anh thu xếp- - ”

“ Không cần….” Nhan Như Y lập tức cự tuyệt !

“ Tại sao không cần ?” Hoắc Doãn Văn rất không vui vẻ.

Nhan Như Y nhìn anh gấp gáp, anh còn hỏi cô tại sao ? Anh nên biết tại sao, không phải sao ?

“ Xin em cho anh một cơ hội, để anh có thể thu xếp đón tiếp hai em của em được không ?” Anh nói một cách chân thành !

Nhan Như Y tràn đầy các loại băn khoăn. “ Nhưng em sợ em trai, em gái hỏi tới, em không biết trả lời thế nào !” Hai đứa em đều là quỷ tinh linh, chuyện gì cũng không thể gạt được ánh mắt của chúng !

“ Tin tưởng anh, nếu như em quá lo lắng, như vậy anh có thể không xuất hiện….” Anh uất ức cầu toàn. “ Có thể để cho anh Triệu lái xe đưa bọn ngươi đi chơi, như vậy cũng dễ dàng- - ”

Nghĩ đến điều này thật đúng là thuận tiện, thật đúng là đáng giá suy tính - - -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.