“Dạ!” Trợ lý vội vàng móc điện thoại ra, thuần thục bấm một dãy số. Qua vài tiếng chuông điện thoại liền được thông: “Cảnh sát Chu, người nhà của nạn nhân vừa nãy hiểu lầm chúng tôi là người gây ra tai nạn không cho chúng tôi đi! Ngài có thể qua bên này, giải thích với cô ấy một chút được không? Hoắc tổng đang có việc gấp cần đi làm….Tốt, tốt lắm, chúng tôi ở cửa bệnh viện chờ ngài…”
“Hoắc tổng, cảnh sát sẽ lập tức tới ngay”
Hoắc Doãn Văn không nói gì xoay lưng lại, tay đặt trước mặt châm một điếu thuốc lá. Liên tục hút vài hơi sau đó phun ra một làn khói trắng đục lại lập tức bị gió thổi bay. Ánh sáng mông lung chiếu lên gương mặt anh tuấn ấy, có thể nhìn ra được khuôn mặt mệt mỏi của anh.
“Hoắc tổng, hay là người ngồi tạm xuống đây đi?” vừa nói trợ lý vừa cởi chiếc áo khoác của mình phủ lên trên miếng đá to bên cạnh.
Hoắc Doãn Văn khoác tay: “Không cần đâu” Nói xong , anh lại cúi xuống hút tiếp điếu thuốc dở trong tay. Ban ngày mở hội nghị, tối lại cùng lãnh đạo thành phố uống môt chút rượu, hiện tại anh rất mệt mỏi chỉ muốn nhanh về nhà và ngủ một giấc thật sâu.
Tổng giám đốc không nói lời nào, trợ lý cũng trầm mặc đứng bên cạnh.
Trong không gian ấy, Nhan Như Y không khỏi lo lắng cho bạn trai nàng Từ Nhất Minh còn đang nằm trong phòng cấp cứu kia, ánh mắt hướng lên phía lầu trên của bệnh viện nước mắt không ngừng rơi xuống, cô vừa mới đến còn không kịp hỏi bác sĩ tình hình của Nhất Minh ra sao, liền đuổi theo người đàn ông kia xuống đây!
Cô quan tâm bắt người gây họa hơn là quan tâm đến thương tích của bạn trai không phải vì cô không quan tâm bạn trai mà vì bọn họ đều mới tốt nghiệp đại học, thân lại ở nơi đất khách quê người, ở nơi thành thị tứ cô vô thân này thì lấy đâu ra tiền mua thuốc men chữa bệnh.
Nhan Như Y xuất thân từ một gia đình nghèo khổ, gặp chuyện sẽ tỉnh táo mà xử lý, vậy nên trước tiên cô không có lo sợ mà đứng trước của phòng mổ khóc lóc mà là tìm người gây ra tai nạn trước.
Cô đưa hai tay xếp thành hình chữ thập đặt trước ngực thầm cầu nguyện cho bạn trai cô sớm bình an vô sự.
Ngày xuân hướng gió liền thay đổi, theo hơi thở cô có thể ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt thoang thoảng bên cạnh.
Qua một tầng hơi nước, cô nhìn lên…
Hai người đàn ông bên cạnh này thật sự làm đúng theo cô yêu cầu, họ không hề bỏ đi mà ở một bên lẳng lặng hút thuốc, khuôn mặt bình tĩnh không chút lo lắng giống như đang ở nơi đây ngắm cảnh đêm khuya.
Nhất là người đàn ông mặc một thân tây trang kia, vóng người cao lớn tản ra mười phần khí thế. Ban đêm ánh sáng yếu ớt dịu dàng rơi vào gương mặt anh ta tạo thành một hợp thể ngũ quan thật là xuất sắc. Mặc dù không có nhìn cẩn thận nhưng ngũ quan ưu tú kia rất dễ dàng làm người ta chú ý tới.
Hơn nữa ánh mắt anh ta rất bình tĩnh không hề có chút rối loạn
Nhìn anh ta một thân nhàn rỗi như vậy cô lại tự nghĩ liệu có phải….mình đã hiểu lầm rồi chăng?
Chẳng lẽ bọn họ không phải người gây ra tai nạn sao?
Không được, mọi chuyện không thể kết luận bằng cảm giác, phải có bằng chứng cụ thể!
Một luồng ánh sáng báo hiệu của đèn xe cảnh sát chiếu tới, bánh xe ma sát với mặt đường vang lên những âm thanh “két ….két…két” . Ban đêm âm thanh ấy vang lên vô cùng rõ rệt càng làm cho cảm xúc trong lòng cô tăng lên nhanh chóng, cô vội vàng xông về phía xe cảnh sát.
Còn chưa cho cô có dịp mở lời , hai vị cảnh sát liền lướt qua người cô đi đến bên hai người đàn ông đang bị tình nghi kia . Nhan Như Y sững sờ tại chỗ nhìn theo rồi ngay sau đó liền lập tức đuổi theo bọn họ.
“Hoắc tiên sinh, thật xin lỗi, chúng tôi đến muộn!” Hai người đàn ông trong trang phục cảnh sát đi lên trước áy náy nói. Một người khác rất có quy củ đi theo phía sau, nhìn là biết người đi phía trước hẳn là lãnh đạo cấp cao.
Hoắc Doãn Văn hướng vị cảnh sát kia bắt tay , gật đầu nói: “Không nghĩ tới việc nhỏ nhặt này lại làm phiền đến cục trưởng đích thân đến giải quyết, Hoắc mỗ tôi thật là gánh vác không nổi a!”