Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Chương 80: Chương 80: Bị người hãm hại.




Nhan Như Y không để ý tới ánh mắt của người khác, xooing thẳng vào phòng rửa tay, hất nước lạnh vào mặt, cũng không quan tâm dòng nước lạnh lẽo làm ướt tóc và quần áo của cô!

Cô vừa rửa mặt mình, đòng thời nước mắt cũng chảy theo!

Không khống chế nổi, mấy ngày nay mỗi lần tới đây cô đều muốn khóc, mỗi ngày đều liều mạng đè nén, hiện tại rốt cuộc cô không khống chế nổi!

Khóc đi, khóc cũng tốt, tốt nhất là giải tỏa, như vậy tâm tình cô có thể tốt hơn một chút!

Lúc cô đau lòng khổ sở, không khỏi âm thầm nói thầm trong lòng_

Hoắc Doãn Văn, anh là đồ con bò, nếu như chuyện này chuyển thành người khác, cô nhất định sẽ không thèm ngó tới mà cố gắng tránh thật xa!

Nhưng chỉ có thể là anh, làm chán ghét của cô giảm bớt, hơn nữa lại lo lắng, đau lòng!

Cô hi vọng anh có thể sống tốt!

Cầm lấy khăn giấy, lau đi nước mắt trên mặt, cô nhìn mình trong gương sau đó lộ ra một nụ cười khổ!

Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, cô đi tới phòng giải khát, pha một cốc cà phê cho mình. Lập tức, hương cà phê đập vào mặt, làm ướt mí mắt cô!

“Trợ lý Nhan, gần đây không thoải mái sao?”

“Anh Triệu_” Nhan Như Y cười ngây ngô. “Gần đây tham gia tiệc rượu hơi nhiều, uống nhiều quá!”

Trợ lý Triệu đi tới, muốn nói lại thôi. “Trợ lý Nhan_”

“Anh Triệu, anh có lời gì,trực tiếp nói đi!”

“Ha ha, cũng không có gì!” Trợ lý Triệu có chút ngượng, lui về sau vuốt vuốt tóc. “Trợ lý Nhan, gần đây em và tổng giám đốc Hoắc có phải không vui?’

“Không vui, em làm sao biết được? Anh ấy là ông chủ, em chỉ là một nhân viên, em làm sao có thể không thoải mái với anh ấy?” Nhan Như Y vẫy vẫy tay.

“Không có là tốt rồi, anh còn lo lắng em sẽ không tiếp tục làm ở đây nữa!”

“Làm sao thế được chứ, đãi ngộ ở đây tốt như vậy, đầu em còn không bị hỏng!” Cô đảo cà phê, cười nói!

“Vậy thì tốt vậy thì tốt, anh đang bận, anh đi trước!” Trợ lý Triệu đã có được đáp án mà anh muốn, trên mặt rốt cuộc không thấy lo lắng, lùi lại đến cuối cùng lại không chú ý đến cánh cửa bên cạnh, ầm, đụng phải khung cửa.

“Ai u_” Anh khổ sở kêu một tiếng, sau đó lúng túng cười, ra khỏi phòng giải khát.

Nụ cười trên mặt Nhan Như Y từ từ hạ xuống. Vấn đề của trợ lý Triệu đúng là nhắc nhở cô. Ha ha, thật buồn cười, mặc dù tâm tình cô bây giờ buồn bực như vậy, tuy nhiên cô chưa từng có ý nghĩ rời khỏi nơi này, rời đi anh!

****Tác phẩm mới của Cơ Thủy Linh, hi vọng sự ủng hộ của mọi người****

Gần tới giờ tan làm, điện thoại của cô lại vang lên, là Cao Hải gọi điện tới!

Một tay cô giữ đầu đang muốn nứt ra, giọng nói mệt mỏi nghe điện thoại. “A lô_”

“Tiểu Như Y, hôm nay công việc bên này của anh có chút bận, em tự mình ngồi xe đến nhà hàng XX, anh chờ em ở đây, có anh em mời khách_”

“Hôm nay không được, thật sự không thể uống nữa, hôm nay nôn một ngày, uống hai viên thuốc đau đầu, hôm nay uống nữa, đầu em nhất định sẽ hỏng!” Nhan Như Y cầu xin nói. Sau đó điên cuồng mắng mình ở trong lòng, cô đúng là bệnh tâm thần, cô và Hoắc Doãn Văn căn bản không có một chút quan hệ, thế nhưng cô lại vì anh mà hành hạ mình đến chết đi sống lại!

“Vậy hôm nay đừng uống, chỉ ăn thức ăn thôi!”

“Không, mấy ngày nay đi nhà hàng ăn đủ rồi, ăn nữa nhất định em sẽ nôn mất! Không nói nữa, em khó chịu, trước cứ như vậy đi!” Cô vội vội vàng vàng cúp điện thoại, ôm bụng nằm sấp trên bàn làm việc.

Ánh mắt khổ sở nhìn lên đồng hồ trên máy tính, cũng may, còn mấy phút nữa là tan làm!

Chịu qua năm giờ rưỡi, chịu qua đi xe buýt, bảy giờ rốt cuộc cô trở về nhà!

Vừa vào nhà, một mùi thơm quen thuộc liền chui vào hơi thở của cô!

Trong nháy mắt, liền gợi lên khẩu vị của cô, bỗng nhiên có cảm giác thật đói.

Cởi giầy ra, đi vào trong phòng, vừa mới đẩy cửa ra, Như Y há hốc mồm.

Giường chiếu được gấp gọn gàng đâu vào đấy, váy cởi ra vào sáng sớm, áo ngực, quần lót, cái gì cũng được giặt sạch phơi bên ngoài cửa sổ.

Đống đồ cô xếp thành núi trên bàn làm việc, bây giờ đã chỉnh tề, nền nhà cũng được lau không còn một hạt bụi!

Rèm cửa sổ cũng được giặt sạch, đang rũ bóng bên cửa sổ.

Như Y giật mình, quên mất toàn thân khó chịu_

Mẹ ơi_

Chẳng lẽ tiên nữ hạ phàm?

Nhưng, nhưng cô cũng không phải là công tử đẹp trai!

“Chẳng lẽ tiên nữ này đồng tính? Thích mình rồi? Thừa dịp ban ngày mình không ở nhà, quét dọn nhà sạch sẽ?” Nhan Như Y nói thầm, nói xong lại dọa mình sửng sốt, đúng là có điểm rợn tóc gáy_

“Cậu về rồi sao? Sao lúc cậu về mình lại không nghe thấy tiếng mở cửa?” Kha Văn đi từ phòng mình ra, nói sau lưng Như Y_

“A a a a…” Như Y thét chói tai, xoay người đối mặt với bạn tốt. “Cậu làm mình sợ muốn chết!”

“Cậu mới làm mình sợ muốn chết!” Kha Văn nhảy ra phía sau,không chịu nổi trả lời cô.

Nhan Như Y chỉ chỉ căn phòng sau lưng mình, không tin tưởng hỏi. “Phòng mình là do cậu dọn sao?”

“Cái gì? Mình đâu có dọn phòng của cậu?”

“Vậy người nào dọn? Quần áo của mình cũng do ai giặt?” Nhan Như Y kì quái hỏi, Kha Văn bình thường đã lười rồi. Cô không tin, Kha Văn có thể làm những việc này.

“Tiểu thư, không phải cậu không biết chứ?”

“Biết cái gì?” Cô không hiểu.

“Đúng là cậu không biết, tổng giám đốc Hoắc đã sai người đến làm, đã giặt xong tất cả quần áo mấy ngày nay của cậu, quét dọn vệ sinh mấy ngày rồi!”

“Cái gì?” Cô kinh ngạc, tất cả cô đều không biết. “Bao gồm cả bữa tối sao?”

“Đúng vậy, ai, xem ra mấy ngày nay quả nhiên cậu say không ít, ngay cả điều này cũng không biết!” Nói xong, Kha Văn khoác cánh tay lên vai Như Y. “Ha ha, phải cảm ơn cậu, mĩnh cũng được nhờ theo cậu rồi. Người dì này tốt vô cùng, tất cả quần áo của mình cũng đều được giặt!”

Như Y khổ sở sờ sờ đầu, khó trách cô không biết những thứ này, mấy ngày nay cô đều uống đến rạng sáng mới về, vào nhà cũng không tắm, nằm xuống đi ngủ, sáng sớm tỉnh lại cũng mơ mơ màng màng, tắm một cái, thay quàn áo rồi đi làm, căn bản không chú ý trong nhà thay đổi!

“Nói tới đâu rồi, cái đó, tổng giám đốc Hoắc thật có ý, cũng rất quan tâm cậu. Này, cậu thật sự không nên phát triển một chút quan hệ với anh ấy sao?” Kha Văn tò mò hỏi!

Như Y bị Hoắc Doãn Văn làm cho kinh hãi, cô thật sự không biết tại sao anh lại đối xử tốt với mình như vậy!

Đây là muốn làm gì, làm vậy là có ý gì?

Nhan Như Y bị Kha Văn gọi vào phòng bếp, nhìn món ăn ngon miệng để trên bàn, ngoài ra còn có một bình giữ nhiệt!

“Đây là canh sao? Chuẩn bị cho mình…” Mấy ngày nay lúc cô trở về, giống như cũng từng uống cái này, rất ngon. Chỉ là, cô cho rằng do Kha Văn làm!

Hiện tại dạ dày không thoải mái, uống vào rất tốt!

“Đúng vậy, không biết đây là canh gì, mùi vị rất ngon. Đợi ngày mai dì đó tới, mình sẽ hỏi một chút_” Kha Văn mở bình giữ nhiệt ra, rot cho Như Y một bát, cũng rót cho mình một bát.

Hai người họ vừa uống,… vừa nghiên cứu bên trong là gì, đoán từ gà, tới cá, rồi dê lại tới chó.

Nhưng dù hai người đoán thế nào, cũng không đoán được, thì ra thứ họ uống chính là tổ yến!

Ngay cả có người có tiền uống thứ đó, thì uống cạn một ly nhỏ cũng nhiều hơn tiền lương một tháng của người bình thường rồi.

Ăn xong cơm tối, Nhan Như Y muốn gọi điệnthoại cảm ơn Hoắc Doãn Văn, nhưng vừa vừa lấy ra điện thoại ra mới phát hiện đã hết pin từ lúc nào. Cô cắm sạc, đợi đến khi khới động được thì cô đã ngủ một giấc đến sáng hôm sau.

Phải, rất cảm ơn trời đất, nói lời cảm ơn vào ban ngày thì tốt hơn nhiều.

Mấy ngày say rượu liên tiếp, Nhan Như Y bị trừng phạt: bị cảm cúm, đau đầu, đau dạ dày hành hạ. Đau đến mức cô không dám cử động, chỉ duy trì một tư thế cố định.

Hơn nữa, công việc tương đối nhiều, cô không có cơ hội để nói lời cảm ơn với Hoắc Doãn Văn!

"Nhan trợ lý, ở đây có một số tài liệu mà Hoắc phó tổng đang cần gấp lúc ba giờ. Cô chỉnh lại và giúp tôi đưa cho Hoắc tổng nhé!" Thư ký của Hoắc Doãn Văn đưa cho cô xấp tài liệu, nói.

"Rất gấp sao?" Nhan Như Y cau mày nhận lấy, nhìn đồng hồ. Bây giờ là hai giờ ba mươi phút, cô còn nửa giờ để hoàn thành. Cô bây giờ đã mệt lắm rồi, không biết có nên nhận lời hay không nữa!

"Đúng vậy, nhưng anh ấy mới đưa cho tôi thôi.!" Tài xế nói.

"Vậy tôi làm ngay đây!" Nhan Như Y nhận lấy tài liệu, sau đó miễn cưỡng đứng lên, thầm oán: đùa ư? Một xấp tài liệu này mà phải chính sửa trong nửa giờ ư? Gấp ư? Cũng không cho thêm chút thời gian nào nữa.

Như Y cầm bút, bắt đầu đọc, thỉnh thoảng lại dừng lại để tra thêm từ điển chuyên ngành.

Trong phòng làm việc, các thư ký và trợ lý khác đều tỏ vẻ vui mừng khi nhìn thấy người khác gặp họa. Sau đó đều mang theo nụ cười quái dị đến phòng giải lao.

"Ha ha, chờ cô ta bị Phó tổng sa thải đi, Phó tổng ghét nhất là loại người không hoàn thành công việc!"

"Hừ hừ, người mới sao, học hỏi thêm sao? Bị đả kích như vậy cũng làm cho cô ta sáng mắt ra, đến lúc qua công ty khác thì kinh nghiệm cũng không ít. Em xem bộ dáng của cô ta xem, chắc là đêm qua lại uống rượu, phờ phạc, lêch thếch quá!"

"Đúng, nhìn cô ta lúc đó còn vênh mặt nữa không! Mới đến mà kiêu căng vô cùng!"

"Vậy đó hả? Ngày nào cũng vậy, hết giờ làm việc là khoe có bạn trai đến đón, đã thế còn đi quyến rũ đàn ông. Các chị không thấy sao, đêm hôm đó, tất cả đàn ông trên bàn rượu đều quyến luyến cô ta!" Nhu Nhu – người đi cùng Hoắc Doãn Văn ra ngoài thanh toán tiền – ghen tỵ tố cáo.

"Còn nữa, dáng người lại không đẹp, chẳng có gì bắt mắt cả, giống như một bà cô già!"

"Vậy hả, chị không nói em cũng không biết. Giống thật đấy!"

"Đúng à nha, em xem, ánh mắt lả lơi, dáng người thì… vừa nhìn thì không phải là tốt đẹp gì, nên chúng ta phải mau mau giải quyết cô ta!"

Nhan Như Y vừa vào làm việc thì làm cho các đồng nghiệp nữ bất mãn, nguyên nhân chính là dang vẻ bên ngoài xinh đẹp của cô. Nguyên nhân thứ hai là các đồng nghiệp nam lại bắt đầu quan tâm đến cô. Nguyên nhân thứ ba là Nhu Nhu phao tin đồn giữa cô và Hoắc Doãn Văn có quan hệ mờ ám, làm cho các nữ đồng nghiệp khác thêm ghen tỵ.

Tóm lại, cô gái như vậy thì càng không nên ở lại công ty.

. . . . . .

Nhan Như Y dùng tốc độ nhanh nhất để phiên dịch tài liệu. Vì thời gian không cho phép nên cô chỉ dịch vào trọng tâm những ý trọng điểm, không để ý đến những tình tiết khác.

Theo sự hiểu biết của cô về Hoắc Doãn Văn, cô tin anh ta sẽ hiểu. Vì thế, không đến nửa giờ cô đã hoàn thành nhiệm vụ. Sau đó vội vàng đứng dậy đi đến phòng vệ sinh, cái này cấp bách hơn

Lúc đi ngang qua phòng giải lao, cô vừa vặn nghe được cuộc trò chuyện của đồng nghiệp, thái độ của mọi người nhìn rất hả hê.

Một cơn giận ập đến, thì ra cô là nhân vật chính của câu chuyện. Mặc dù là người hiền lành, không muốn làm hại ai, nhưng cũng không để người khác xem thường mình. Hơn nữa, lời nói của họ cực kỳ chói tai, giống như đang đứng trước mặt cô mà công kích.

"Khụ khụ ——" cô cố ý ho nhẹ để đám bà tám kia chú ý đến sự có mặt của cô.

Trong chớp mắt, ‘bầy vịt trời’ kia chợt im lặng, lúng túng giải tán.

Nhan Như Y đứng chặn ngay cửa ra vào, mặt không cảm xúc, lạnh lùng nói:"Tôi không phải là bà cô già, tôi có cuộc sống của riêng tôi, mà cuộc sống đó như thế nào thì không cần đến các cô bàn luận. Về phần các đồng nghiệp nam nói chuyện với tôi, đó cũng là chuyện bình thường. Về phần công việc, tôi nghĩ nếu phó Tổng biết các cô đang chơi xấu tôi, thì ai sẽ là người mất việc đây? Tất nhiên không phải tôi."

Nét mặt trắng bệt, đám vịt trời cúi đầu xin lỗi cô.

Nhan Như Y đã nói xong lời cần nói, mục đích đạt được, nên không nghĩ nhiều, vội đi về phòng vệ sinh.

Tức quá, cô đã chọc đến ai mà cái gì cũng không làm được thế này?

Hoắc Doãn Văn cầm tài liệu trên tay, liếc thấy chỉ có những trọng tâm mới được dịch ra bằng tiếng Anh, còn những phần còn lại thì để nguyên thì không vui, liền nheo mắt lại.

"Gọi Nhan trợ lý vào đây!" Hoắc Doãn Văn cầm điện thoại nội tuyến, ra lệnh!

"Vâng!"

Tin tức Nhan Như Y bị gọi vào phòng phó Tổng được truyền đi. Cô mắt nhắm mắt mở đi vào. Nếu là người tinh ý thì có thể phát hiện ra cô không thoải mái chút nào.

Nhìn từ xa, sắc mặt Như Y tái nhợt, người phờ phạc, ánh mắt mơ mơ màng.

Thấy bộ dạng của cô như thế, sắc mặt Hoắc Doãn Văn càng thêm khó coi!

"Đây chính là thái độ làm việc của cô?" Hoắc Doãn Văn mang tập tài liệu để sang bên cạnh cô. Hai ngày nay, cô làm việc trong trạng thái say khướt, luôn luôn thấy chóng mặt. Những lần trước cô không hề phạm sai lầm,còn lần này Hoắc Doãn Văn tuyệt đối không cho phép.

Nhan Như Y liếc nhìn bàn làm việc, biết ngay là Hoắc Doãn Văn đang nói về vấn đề gì:"Tôi chỉ đề cập đến những phần trọng tâm!" Tài liệu chỉ cần có thể khiến phó tổng xem và hiểu, không phải thế sao? Vì thế anh ta mới nói mình không để tâm vào công việc?

"Nhan trợ lý, cô nghĩ là tôi phải đọc hiểu sao? Hoàn thành được một nửa, nửa còn lại để tôi suy đoán sao?" Hoắc Doãn Văn giễu cợt hỏi ngược lại cô, loại giọng điệu này so với chỉ trích cô thì nghiêm trọng hơn.

Thời điểm sếp tức giận thì đừng nên phản kháng, vì làm như thế sẽ mất mặt sếp và càng làm cho anh ta tức giận hơn, đồng thời anh ta sẽ có ấn tường xấu về bạn. Đây là chân lý!

"Nhan trợ lý, hy vọng về sau cô có thái độ nghiêm túc hơn trong công việc. Tôi biết cuộc sống về đêm của cô vô cùng phong phú, tôi không xen vào. Nhưng khi cô uống rượu và say rượu cũng phải nghĩ đến công việc của ngày hôm sau chứ, OK?" Câu nói tiếp theo có vài phần chế giễu, giống như cô là người phụ nữ không đoan chính vậy.

Điều này khiến cho Như Y cảm thấy thật oan uổng, vô cùng tức giận: "Tôi cũng muốn làm cho hoàn chỉnh phần tài liệu này, nhưng thư ký của anh đưa tài liệu này cho tôi lúc hai giờ rưỡi, tôi chỉ có nửa giờ để hoàn thành nên tôi phải tập trung vào những phần trọng tâm chứ. Tôi biết là tôi nên dịch toàn bộ tài liệu này sang tiếng Anh, nhưng thời gian không cho phép nên tôi mới làm thế!"

"Nửa giờ? Lúc trưa, tôi đã sai thư ký đưa cho cô rồi!" Hoắc Doãn Văn cường điệu nói!

"Nhưng cô ấy không đưa vào buổi trưa mà đưa vào lúc hai giờ rưỡi đấy." Nhan Như Y bảo vệ quyền lợi của mình.

Hoắc Doãn Văn quay mặt, không muốn tiếp tục nói chuyện nữa: "Cô không nên đổ trách nhiệm lên đầu người khác. Việc này là cô sai!"

Nhan Như Y không phục, bước lên cùng đối mặt với anh ta, tiếp tục: "Tôi sai sao? Hoắc phó tổng, tôi không hiểu rõ! Nếu như thư ký của anh mang tài liệu vào buổi trưa cho tôi, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành đúng thời gian đấy!"

"Tôi không muốn nghe nữa, cái mà tôi cần là kết quả chứ không phải là quá trình, cũng chẳng muốn nghe lời giải thích của cô. Cô ra ngoài đi!" Hoắc Doãn Văn lạnh lùng nói, cũng không để ý đến cô nữa.

Nhan Như Y tức run người, cô thật không phục.

. . . . . .

Ra đến cửa, cô đi tìm cô thư ký kia, hỏi cho rõ ràng.

Cố ý giao tài liệu chậm trễ, cô thư ký tỏ vẻ ái ngại, nhún vai: "Thật xin lỗi nhé, vì lúc đó tôi cũng đang bận nên quên mất! Nhưng tôi nghĩ Nhan trợ lý vốn giỏi trong lĩnh vực này, lại được giám đốc Dương giúp sức, có lẽ sẽ hoàn thành tốt?"

"Cô cố ý hại tôi, nhưng bây giờ tôi muốn cô phải giải thích với Hoắc phó tổng!" Cô tức không chịu nổi mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.