Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Chương 71: Chương 71: Chương 71




Quay lại công trường lần nữa, trợ lý Triệu đang đứng chờ họ: "Nhan Tiểu Thư, cô đến rồi, Hoắc tổng đang chờ cô ở bên trong!"

Không đợi họ hỏi chuyện gì đang xảy ra, trợ lý Triệu liền thúc giục đi vào.

Trong lúc này, tình huống vô cùng khẩn cấp, nhân viên cấp cứu đã túc trực sẵn, vài xe cứu thương đang chờ.

Vừa chui vào giải phân cách, bọn cô liền thấy Hoắc Doãn Văn và các nhân viên cảnh sát đang thảo luận. Triệu trợ lý đi đến phía Hoắc Doãn Văn cố ý thông báo, anh ta xoay người đi về phía cô, đi thẳng vào vấn đề: "Có một chuyện quan trọng cần cô giúp!"

"Chuyện gì thế?"

Vẻ mặt của anh ta làm cô càng thêm khẳng định đây nhất là chuyện vô cùng quan trọng.

"Trên lầu, có hai người đang yêu cầu bồi thường tiền chữa bệnh. Tâm trạng của họ không ổn định, không muốn ai đến gần. Một trong hai người bọn họ theo đạo Thiên chúa giáo dường như có vẻ khác thường, đội cứu viện không có cách nào tiếp cận, nên cần một người làm công tác tư tưởng để trấn an tinh thần của họ, tạo điều kiện để nhân viên cứu hộ làm việc. Chúng tôi đã liên lạc với chuyên viên tâm lý, nhưng họ lại không ở gần khu vực này; nếu tới được đây phải mát hơn bốn mươi phút, chưa kể thời gian kẹt xe! Nên tôi mới tìm cô vì cô ở gần đây nhất, lại học qua khóa tâm lý nữa!"

Nhan Như Y ngước nhìn lên trên tầng thượng, không xác định hỏi:" Vậy anh muốn tôi lên đó sao?"

"Uh!" Hoắc Doãn Văn gật đầu.

Nhan Như Y thầm mắng trong lòng, mình thật nói nhảm, những chuyện như thế này thì phải nói chuyện trực tiếp mới được.

Nhưng, yêu cầu của anh ta lại đánh vào điểm yếu của cô. Cô mắc bệnh sợ độ cao nghiêm trọng!

Ngước nhìn một lần nữa hai mươi tầng lầu, thân thể cô không khống chế được, cô không có dũng khí, không thể làm khác hơn, cô e ngại nói: "Tôi mắc chứng sợ độ cao, tôi sợ làm không được."

Hoắc Doãn Văn do dự vài giây, nhìn thật sâu vào cô, ánh mắt như trông đợi: "Cô cố gắng vượt qua đi, ngoài cô ra, trên đó còn có rất nhiều người. Hơn nữa, cô hãy yên tâm, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Mọi người sẽ bảo vệ cô!"

Như Y chỉ lắc đầu: "Thật xin lỗi, tôi thật sự không làm được, tôi vừa đi lên , đầu tôi ngay lập tức xoay mòng mòng, lúc đó, sợ rằng không nói được lời nào, sẽ hỏng việc!"

"Được rồi, cảm ơn cô!" Hoắc Doãn Văn Hắn không ép cô, nhưng thất vọng, xoay người, giao việc cho trợ lý: "Tiếp tục gọi cho bác sĩ Hoàng!"

"Gọi rồi, nhưng anh ta bảo đang kẹt xe!" Trợ lý Triệu trả lời

Nhan Như Y đứng yên tại chỗ, không đi cũng không được, mà đi thì tuyệt tình quá. Cô không biết phải làm như thế nào.

"Thôi thì cậu cứ thử xem sao, anh ấy đã nói như vậy rồi. Cậu lên đi, biết đâu anh ấy sẽ cảm động đó!" Kha Văn khích lệ cô.

"Tớ thật sự không dám!" Cô dùng séc nắm chặt tay Kha Văn.

Kha Văn thấy lòng bàn tay cô lạnh buốt, cũng không khuyên cô nữa, thở dài nói: "Nếu tớ mà biết tâm lý học, tờ liền xung phong lên đó."

Nhan Như Y chỉ cười cười.

Lúc này, tiếng của nhân viên cảnh sát vang lên trong bộ đàm: "Bác sĩ tâm lý đã đến chưa? Để bác sĩ lên đi, tình hình bây giờ vô cùng gấp gáp."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.