“Chính bởi vì anh ta quá hoàn mỹ, vừa có tiền vừa có sắc nên anh ta có thể thỏa mãn được những ảo tưởng của phụ nữ đối với mình, anh ta quả thật không phải người mà là thần thánh rồi!” Kha Văn không chút suy nghĩ nói ra nguyên nhân vì sao Hoắc Doãn Văn được phái nữ mơ ước. “Tốt, tốt, hôm nay giáo dục cậu đến đây thôi, mình đi viết bài đây? Sáng sớm ngày mai phải nộp rồi!”
Nói xong cô ấy liền vội vàng đi về gian phòng của mình.
Những lời của bạn tốt nói khiến cho Nhan Như Y lâm vào trầm tư, thật sự là như vậy sao?
Xem ra cô cũng chỉ như những người phụ nữ bình thường, dễ dàng bị tiền của người ta làm cho rung động!
Trong phòng yên tĩnh, trong lòng Nhan Như Y có cảm giác mất mác, giống như mình bị mất đi cái gì đó, mà điều này cô căn bản chưa từng có làm sao àm mất đi được?
Cô thật sự thích làm khó bản thân mình!
Tâm trạng ngổn ngang, cô mở máy tính vào mạng. Chẳng hiểu sao cô chợt muốn nói chuyện với Uncle, hay vì bạn gái của anh ta cũng đang du học bên Anh quốc?!
Hình chim cánh cụt của Dandelion không sáng, hình cái đầu xám tro.
“Uncle, tôi đã thông qua phỏng vấn, ba ngày sau có thể đi làm rồi! KHông biết chừng nào thì anh về nước, đợi đến lúc anh trở về tôi nhất định sẽ mời người một bữa ở ‘Tôn Hoàng’ nhé, đồ ăn ở đó rất ngon!”
Tin nhắn được gửi đi thật lâu mà chưa thấy hồi âm, Nhan Như Y kiên nhẫn gửi tiếp tin nhắn tiếp theo. “Nói tới đây, có phải anh rất tò mò vì sao tôi biết được mùi vị đồ ăn ở đó ngon đúng không? Bởi vì hôm nay tôi gặp vận may nha, được ăn ở đó một bữa, đến giờ mà bụng vẫn còn no căng đây này!”
“Uncle, hôm nay tôi rất muốn nói chuyện với anh, nhưng mà anh không có ở đây! Có phải công việc rất bận hay không? Vậy anh phải chú ý sức khỏe nhé! Tôi out đây, tạm biệt!”
Nhan Như Y ủ rũ tắt máy tính, chuẩn bị rửa mặt, cô nên rửa đi tất cả những ý nghĩ ngu ngốc không nên có trong đầu hiện giờ!
Đúng lúc ấy, di động của cô vang lên, là điện thoại của quản lý địa sản Ngự Cảnh gọi –
“Vâng, giám đốc Dương?”
“Tiểu Nhan a, công ty bên này yêu cầu cô phải nộp giấy chứng nhận tốt nghiệp, chứng minh thư bản chính cùng bản sao! Ngày mai cô có thể đưa cho tôi được không?!”
“A—“ vừa nói Nhan Như Y vừa nhìn vào trong túi của mình, nhưng lại khoogn tìm thấy túi hồ sơ! Đột nhiên, cô há to miệng tưởng chừng có thể nhét nổi một quả trứng gà vào trong. KHông xong rồi, cô để quên túi hồ sơ trên xe của Hoắc tổng rồi. “Quản lý, mai tôi sẽ mang đến cho anh –‘
“Tốt, vậy nhé, hẹn gặp lại!”
“Tạm biệt, quản lý!” Nhan Như Y lễ phép cúp điện thoại.
Sau đó vội vàng đem mọi thứ trong túi đổ ra, tìm cái danh tiếp xa hoa được bao bọc trong túi…….băng vệ sinh, tìm cách liên lạc với Hoắc Doãn Văn.
Thấy một màn như vậy, mặt cô không khỏi đỏ lên. Thấy chữ Doãn Văn được nhé bên trong, còn chữ Hoắc thì lộ một nửa ra bên ngoài, cách tạo hình này thật……..cô không dám nghĩ tiếp ~ (Chịu c luôn =))) ai lại để danh thiếp của anh vào trong….bvs bao h :v)
Tìm thấy số điện thoại trên danh thiếp, cô ấn từng con số rồi gọi, không lâu sau, điện thoại liền có người nhận. “Xin chào, anh khỏe chứ --“
Nhan Như Y khẩn trương đến mức lòng bàn tay đã thấm ướt mồ hôi, đây là lần đầu tiên cô gọi cho một người có địa vị đó. “Anh khỏe chứ, Hoắc tổng, tôi là Tiểu Nhan, Nhan Như Y, thật ngại quá đã muộn thế này còn gọi điện làm phiền anh. Tôi có để quên túi hồ sơ quan trọng trong xe của anh, anh xem khi nào rảnh có thể cho tôi xin lại túi hồ sơ được không?!”
Cô vừa nói chuyện vừa tạo tư thế cúi đầu khom lưng, một mực cung kính, giống như đối phương bên kia có thể đang nhìn thấy cô!
Nhưng điện thoại lại truyền đến một giọng nói xa lạ, thiếu chút nữa làm cô ngồi bệt xuống đất.
“À à, thì ra là Nhan tiểu thư, cô khỏe chứ. Tôi không phải Hoắc tổng, tôi là trợ lý của anh ấy, đây là số điện thoại liên lạc đối ngoại của Hoắc tổng!”