Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Chương 145: Chương 145: Dò Xét




"Nhanh lên một chút, mặc vào cho em xem. Em muốn nhìn anh mặc đồ mới!" Nhan Như Y vừa tuôn chạy vào nhà trọ của Hoắc Doãn Văn, vừa vội vàng tìm bộ vest mới mua, ướm lên người anh.

Hoắc Doãn Văn cũng tương đối phối hợp, cầm bộ vest!

Quả nhiên, y phục vừa như in trên người anh, rất hợp với phong cách của anh, càng làm anh thêm mê hoặc phái đẹp!

Nhìn trong gương, cô thỏa mãn vuốt nhẹ từng nếp gấp trên chiếc áo, lòng tràn đầy vui mừng nhìn anh.

Anh cũng soi gương, sửa sang lại đầu vai, ống tay áo, sau đó hỏi cô."Anh mặc xem được không?"

"Đẹp mắt!" Cô không keo kiệt chút nào trả lời.

Vẻ mặt rất không cam tâm, anh nặng nề gật đầu."Ừ, người đẹp trai mặc cái gì đều dễ nhìn!"

"Anh thiệt mặt dày, có biết khiêm tốn là gì không?" Cô đập nhẹ vào người anh. Nụ cười càng lúc càng ngọt ngào, nói không ra được nỗi xao xuyến, đây là lần đầu tiên cô tự tay sắm quần áo cho anh, rất kích động.

"Ha ha, không được, anh không có thói quen nói láo!" Anh bắt được tay của cô, khóe môi nhếch lên nói.

Cô nhìn ánh mắt của anh, cười rạng rỡ."Anh có thể biết xấu hổ một chút không?"

"Có thể ——" Một bên anh nói, vừa ôm cô bước vào giường.

Nhan Như Y nhìn đôi mắt đen sâu thẳm của anh, gương mặt không cách nào khống chế hồng lên. Cô đề phòng nhìn anh."Anh muốn làm gì?"

Lúc này, cô và anh đã chen chúc nhau trên cái giường king size của anh. Anh hạ người xuống, đè lên người cô.

Ánh mắt của anh trở nên rất sắc, đắm đuối."Có một thời điểm, anh càng không biết đến xấu hổ một chút là như thế nào!"

"Lúc nào thì...?" Cô biết anh không bao giờ nói điều gì vô nghĩa, nhưng nhất thời không phản ứng kịp!

Chợt, anh ôm đè cô ngã xuống giường, hai người cùng nhau lăn vào giữa giường.

"A ——" Cô giật mình, thét lên một tiếng!

Anh dùng hông của mình, lấy hết sức đè ép cô, để cho cô có thể khắc sâu cảm nhận được toàn bộ cơ thể anh, cảm nhận được một cái anh khác đang bành trướng đến lợi hại, sau đó ở bên tai của cô lớn tiếng tuyên bố."Chính là thời điểm này, anh không cần mặt mũi —— bây giờ là thời gian biểu hiện phái mạnh ——"

"Ghét ——"

"Một hồi em liền thích!" Anh bắt đầu kéo y phục của cô xuống!

Nhan Như Y chợt lật người một cái, trong nháy mắt nằm dài trên người anh, nheo mắt lại, không tin nghi vấn hỏi. "Anh thật rất lợi hại phải không?"

"Dĩ nhiên!" Anh tự tin tràn đầy, chuyện khác không cần biết, chứ anh chắc chắn phương diện này của anh đặc biệt lợi hại!

"Vậy hãy để cho em nhận biết một chút đi!" Đi theo lời nói, tay của cô lần mò tới dây thắt lưng quần của anh ——

. . . . . .

Thời gian trôi nhanh, cả hai người luôn cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, đồng thời cũng dễ dàng làm cho người ta hả hê quên mọi chuyện, hả hê quên hậu quả, luôn là. . . . . . Loại tình thú này nếu ngừng lại sẽ làm cho người ta khổ sở không chịu nổi —— thâm tâm cô khẳng đình, cơ thể cô đồng ý.

Giống như đang ở thời điểm nóng bỏng nhất, bị người khác tạc một chậu nước lạnh trong nháy mắt!

Đang lúc anh mới vừa ở trong thân thể của nàng dữ dội bùng cháy, yêu đến điên cuồng, chợt như có như không biến mất, trống rỗng tràn đầy trong cơ thể cô!

Điện thoại của Hoắc Doãn Văn chợt vang lên, tiếng chuông điện thoại khiến Nhan Như Y thật sự tràn đầy lo lắng ——

"Thật xin lỗi. . . . . ." Anh xin lỗi hôn cô một cái, sau đó lui ra khỏi thân thể cô, chuyển người, vươn tay nhận điện thoại!

Nhan Như Y còn nằm ngang trên giường, thân thể run rẩy đang từ cao triều đi xuống, loại khoái cảm bùng cháy dữ dội này vừa làm cô khiếp sợ vừa làm cô mê mẩn!

Anh nhấn phím call, cũng không động đậy, chỉ là dựa vào ở trên đầu giường."Uy ——"

"Hoắc tổng, Sở tiểu thư tới, hiện tại đang đi về phía nhà anh!" Trợ lý Cao lập tức hướng về phía điện thoại nói."Hơn nữa cô ta hiện tại đang ở gần nhà anh!"

"Cô ta vì sao lại tới?" Hoắc Doãn Văn trực tiếp ngồi bật dậy, sắc mặt lập tức căm tức!

"Là Tổng giám đốc phu nhân dẫn cô ta tới ——"

"Được rồi, tôi hiểu rõ rồi !" Nói xong, Hoắc Doãn Văn cúp điện thoại.

Xoay người nhìn về phía Nhan Như Y, trên mặt tràn đầy áy náy ——

******************************************

"Thế nào?" Nhan Như Y nhìn thấy sắc mặt của anh xuất hiện biến chuyển, hiểu ngay nhất định là xảy ra chuyện gì khó giải quyết! Là ai?

Hoắc Doãn Văn giữ tay cô lại, thật sâu ngắm nhìn cô, trong tròng mắt có áy náy cũng có mong đợi. Anh trả lời."Sở Tinh Nhiễm tới, sẽ lập tức tới đây!"

Trong nháy mắt, Nhan Như Y cảm thấy có chút khó chịu cùng xấu hổ, càng thêm một loại tức giận. Cô biết không tốt cô có lý do gì để tức giận, chỉ là cô quả thật phát giận, nghĩ muốn đánh anh một cái. Chỉ là, cô biết đây không phải là thời điểm phát tác, hiện tại cô cần ủng hộ anh. Nếu không, anh sẽ càng đau lòng hơn, đây không phải là điều cô muốn nhìn thấy!

Cho nên, cô cố làm ra vẻ không tim không phổi, vội vàng nhảy xuống giường, nhặt quần áo từ dưới sàn nhà lên, chạy vào phòng tắm. Vừa chạy, còn vừa kêu."Vậy anh còn không mau một chút? Anh mau mặc quần áo, nhanh lên một chút đem giường chiếu sửa sang lại, nếu như anh bị cô ấy phát hiện ra manh mối, phá hư công cuộc trở thành vợ anh của em, cẩn thận em không tha thứ cho anh ——"

Một câu hài hước, thúc giục cùng uy hiếp, trong nháy mắt khiến tâm tình của Hoắc Doãn Văn phát sáng lên."Anh lâp tức đi dọn dẹp!" Rồi cũng đi theo luống cuống tay chân mặc quần áo vào!

"Tốt nhất là như vậy, nếu không, đừng trách em đến lúc đó không gả cho anh." Thanh âm của cô từ trong phòng tắm truyền tới, có chút buồn buồn, nhưng vẫn rất mềm mại!

"Em không phải gả cho anh, còn muốn gả cho người nào?"

"Gả cho người nào, cũng không gả cho anh!" Nhan Như Y cũng không biết mình tại sao phải ăn mặc nhanh như vậy, có lẽ là tình huống tương đối khẩn cấp dễ dàng có thể kích thích tiềm năng của con người mà thôi. Tóm lạ, icũng chưa tới hai phút , cô đã mặc xong y phục. Cô đi ra phòng khách, tìm túi xách, kiểm tra lại lần nữa, xác định không có để rơi bất cứ thứ gì, chuẩn bị đi ra cửa!

"Thật xin lỗi, chuyện ngày hôm nay anh thật sự vô cùng xin lỗi!"

Đợi cô mang giày, chuẩn bị rời đi, Hoắc Doãn Văn giữ tay cô, tràn đầy xin lỗi nói.

Cô cười cười, ấn một nụ hôn nhẹ lên mặt anh."Anh đã nói muốn kết hôn của em đấy, cho nên, những thứ này em có thể nhịn xuống! Anh không phải áy náy, thật đấy!"

"Anh nhất định sẽ!" Anh bảo đảm. Hiện tại anh chỉ ít hơn cha mình 5% cổ phần, nếu như trong tình huống này, anh còn không thắng được như lời nói, vậy hắn thật sự là kẻ thất bại, không bằng tự tử cho rồi!

Nhan Như Y nheo mắt lại, ngón trỏ chỉ chỉ vào mũi của anh, cảnh cáo."Nói cho anh biết, không thể cùng Sở Tinh Nhiễm làm loạn, nếu như anh cùng với cô ấy làm chuyện đó, em nhất định sẽ không tha thứ cho anh!"

Hoắc Doãn Văn nở nụ cười."Anh dĩ nhiên sẽ không, điểm này em yên tâm!"

Cô xem anh là cái gì, là lợn giống sao? Không cần chọn người, ai cũng có thể! Trước kia là không có người trong lòng, đơn thuần chỉ là vì phát tiết, cho nên mới phải tùy tiện tìm một người là được. Nhưng bây giờ trong lòng của anh chứa đầy hình ảnh của cô, anh căn bản đối với người phụ nữ khác không có loại kích động đó!

"Ha ha!" Mặc kệ anh nói thật hay giả, cô thật vui sướng!

Làm tặc liền làm tặc đi, cô nhận!

Nhan Như Y nhón mũi chân lên, vòng tay ôm cổ anh, hôn lên môi anh một cái."Tốt, em đi đây!"

Từ khi nhận được điện thoại đến lúc cô chuẩn bị ra cửa, chưa tới bốn phút!

Nhưng, đang lúc cô chuẩn bị kéo cửa ra!

"Leng keng ——" tiếng chuông cửa vang lên!

Một tiếng này đủ để chấn động tâm linh của cô và anh, làm hai người hoảng sợ mở to hai mắt!

Không thể nào? Chẳng lẽ là Sở Tinh Nhiễm đã tới trước cửa?

************************ *********************

Sắc mặt Nhan Như Y trắng bệch, nín thở, bất lực xoay người nhìn anh.

Nét mặt của Hoắc Doãn Văn cũng nặng nề, anh cho cô một ánh mắt trấn an!

"Leng keng ——" tiếng chuông cửa lại vang lên!

Nhan Như Y khẩn trương, hai tay vặn chặt vào nhau như muốn vặn ra nước, không biết nên đi con đường nào!

"Doãn Văn, ở nhà không? Dì cùng Tinh Nhiễm qua thăm con!" Ngoài cửa, giọng của bà mẹ kế the thé!

Trong nháy mắt, vẻ mặt của Hoắc Doãn Văn lạnh như băng, có thể tưởng tượng ra, anh đối với âm thanh đó chán ghét đến cỡ nào!

Lúc khẩn cấp, cô không dám mở miệng, chỉ chỉ ngón tay vào trong phòng ngủ!

Hoắc Doãn Văn sờ sờ gương mặt của cô!

Cô chỉ quăng lại cho anh một nụ cười như không có chuyện gì, nhẹ nhàng cầm lấy đôi giày, đi vào phòng tắm trong phòng ngủ. Nơi này, chắc có thể tránh một chút đấy!

Sau, Hoắc Doãn Văn mở cửa phòng ra!

Cánh cửa vừa mở ra, anh nhìn thấy nụ cười ngây thơ, ra vẻ vô tội của Sở Tinh Nhiễm.

"Doãn Văn!" Lần này, cô đã nghiền ngẫm để kêu đúng tên tiếng Hoa của anh!

"Thế nào đột nhiên lại tới đây, anh không nghe em nhắc qua dự định này!" Hoắc Doãn Văn nhíu lông mày, sau đó nhường chỗ, mời hai người họ vào nhà!

Mà anh giống như không nhìn thấy bà mẹ kế đứng đó, trực tiếp nhìn bà ta như không khí!

Sở Tinh Nhiễm rất săn sóc nói: "Em biết rõ anh gần đây rất bận, cho nên cũng không có muốn làm cho anh bận tâm!"

Lúc này, bà vợ thứ ba của cha Hoắc Doãn Văn lên tiếngi: "Lại nói cũng rất khéo , hôm nay dì cùng Tinh Nhiễm ngồi cùng máy bay về nước, nên thuận tiện kéo cô ấy đến thăm con!"

Bà ta vừa nói, vừa quan sát phòng ốc. Dĩ nhiên, mang theo ánh mắt tính toán, rõ ràng chính là muốn phát hiện chút gì đó!

Hoắc Doãn Văn này chính trực trẻ tuổi nhiệt huyết, cần nhất chính là đàn bà. Hừ, bà ta cũng không tin, anh có thể thành thật như vậy, bên cạnh không có đàn bà?

Hơn nữa thân là đàn bà, bà ta có một loại trực giác, hiện tại trong cái phòng này nhất định cất giấu một người phụ nữ!

Nếu không, anh làm sao lại mở cửa chậm như vậy!

Hoắc Doãn Văn chán ghét nhìn Tô Á Bình một cái, sau dời ánh mắt đi chỗ khác, rất lạnh lùng nói: "Thật xin lỗi, chỗ tôi bây giờ không có thức uống gì, hiện tại không có cách nào phục vụ hai người!"

Sở Tinh Nhiễm cau mũi một cái, rất không tán đồng nhìn anh, lại đưa đôi bàn tay xinh đẹp trắng nõn như tuyết, ôm lấy gương mặt anh, để cho ánh mắt của anh vừa tầm với mắt mình."Tại sao không tự chăm sóc mình cho tốt? Tại sao có thể ngay cả nước cũng không có, vậy anh bình thường uống gì?"

"Vừa vặn không có!"

Sở Tinh Nhiễm cho Hoắc Doãn Văn nháy mắt, ý bảo anh không nên như vậy. Này rõ ràng chính là nhằm vào Tô Á Bình.

Hoắc Doãn Văn cười, sau đó khéo léo kéo mặt mình ra khỏi hai tay của Sở Tinh Nhiễm, nhẹ cầm tay cô."Cám ơn em lo lắng, anh vẫn ổn!"

Sở Tinh Nhiễm nhếch miệng cười một tiếng."Không có chuyện gì là tốt rồi!"

Tô Á Bình âm thầm phẫn hận nhìn chằm chằm Hoắc Doãn Văn. Đáng chết, lại dám như vậy trắng trợn tỏ ra bất kính đối với bà ta. Mặc kệ nói thế nào, bà ta cũng là vợ của cha anh. Mặc kệ nói thế nào, bà ta cũng là Tổng giám đốc phu nhân!

Anh thế nhưng đối với bà ta làm càn như vậy!

Bà ta thay đổi tư thế ngồi, ho nhẹ một tiếng, tạo dựng hình ảnh ‘ mẫu thân’."Doãn Văn nha, cũng không phải là dì nói con. Con xem, Tinh Nhiễm là cô gái tốt cỡ nào, làm sao con lại trì hoãn hôn nhân? Nên sớm một chút lấy cô ấy vềi mới đúng!"

Hoắc Doãn Văn nhíu đôi mày rậm, nâng tay Sở Tinh Nhiễm lên, đưa lên miệng hôn nhẹ. Cái này động tác đơn giản, tràn đầy quý trọng cùng coi trọng, lại có vẻ thân mật chết người. "Đây là chuyện giữa chúng ta, hơn nữa tôi hiểu biết rõ Tinh Nhiễm cũng ủng hộ quyết định này, có đúng hay không?"

Sở Tinh Nhiễm rất mê bộ dáng Hoắc Doãn Văn bây giờ, đối với cô tràn đầy mập mờ, cũng rất tình sắc, ánh mắt của anh đặc biệt cám dỗ và hấp dẫn, điều này làm cho cô nhớ tới lần đầu tiên lúc nhìn thấy anh. Lần đầu tiên gặp mặt, cô liền luân hãm vào vẻ anh tuấn của anh.

Hơn nữa, bối cảnh của bọn họ cũng môn đăng hộ đối, cho nên anh là người đàn ông thích hợp để kết hôn.

Cô gật đầu một cái, cười."Đúng vậy, hơn nữa em cũng vậy cảm thấy tháng Tư, thời tiết không tốt lắm. Lui về sau một chút cũng tốt!"

"Ai, coi như là dì lắm mồm. Ai, các người lài vợ chồng son, đừng có hiểu lầm ý của dì, dì không có khích bác ý của hai con! Dì chỉ là cũng khá nóng ruột, muốn đám cưới của hai người gấp gáp một chút!" Tô Á Bình cười nói, giả bộ hiền lành.

Nhưng trong lòng lại bất mãn?

Hừ!

Sớm muộn gì, bà nhất định phải chia rẽ bọn họ. Nếu không, đối với con trai của bà, đó là một uy hiếp cực lớn. Mặc dù, bà tin tưởng mình con trai của mình cũng có thực lực, dĩ nhiên, cũng phải giống vậy, tìm một thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối!

Nhưng là, con trai của mình dù sao cũng còn nhỏ, đến lúc đó sợ rằng Hoắc Doãn Văn chiếm tiên cơ!

Bà ta từ từ đứng lên, ở trong phòng đi đi lại lại. Vừa quan sát, còn vừa khen ngợi. "Doãn Văn, từ nhỏ cũng rất sạch sẽ, hiện tại cũng vậy, mặc dù ở một mình, trong phòng cũng dọn dẹp sạch bóng, thật là không tệ!" .

Sở Tinh nhiễm lúc này chạy hướng toilet.

Hoắc Doãn Văn rất không thích, rất ghét phụ nữ đi loạn trong nhà anh. Nếu như không phải là sợ mình ‘ ngăn cản ’ vô cùng rõ ràng, hắn thật muốn lập tức đem hai người này đuổi ra ngoài. Nhìn bà ta, anh lạnh lùng nói."Tôi có thuê người quét dọn theo giờ!"

"A!" Tô Á Bình hướng bên trong phòng ngủ nhìn một chút, cũng không có phát hiện cái gì khác thường, phòng bếp cũng không có, mà cửa phòng nào cũng rộng mở cửa, bên trong cũng dọn dẹp sạch sẽ, có bàn đọc sách cùng máy vi tính!

Không có phụ nữ!

Nhưng, tại sao có thể không có bóng dáng người phụ nữ nào?

Vừa ngẫm nghĩ, Tô Á Bình lập tức nghĩ tới một nơi khả nghi."Doãn Văn, có thể cho dì mượn dùng phòng tắm bên trong không? Mới vừa xuống máy bay, có chút gấp!" Hừ hừ, phòng tắm phía ngoài Sở Tinh Nhiễm đang dùng, bà ta chỉ có thể sử dụng cái bên trong!

Nhưng cũng chỉ là một cái phòng tắm bình thường, anh không thể cự tuyệt như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.