Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Chương 135: Chương 135: Kinh hồn




Vẻ mặt Hoắc Doãn Văn đặc biệt tự nhiên."Tôi đang ở phòng bên cạnh mời khách, ra ngoài nghe điện thoại, gặp được trợ lý Triệu, mới biết trợ lý Nhan cùng hai em đến đây ăn tối. Tôi qua chào một tiếng ——"

Anh nói chuyện rất tùy ý, lấy lý do gặp mặt vô cùng tự nhiên, nên Tiểu Phỉ và Tiểu Quân buông lỏng người, vô cùng hảo cảm chào Hoắc Doãn Văn!

Tiểu Phỉ hoàn toàn là kiểu cô gái nhỏ sùng bái thần tượng, người đàn ông này không chỉ đẹp trai hơn so với minh tinh nổi tiếng đương thời, hơn nữa rất có khí thế, làm cho người ta không có cách nào dời mắt khỏi anh, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào anh, hơn nữa vừa nhìn đã biết anh rất có tiền, kiểu đại gia hay lên TV!

Mà Tiểu Quân cũng rất chiêm ngưỡng người đàn ông trước mắt, nghĩ tới sau này mình cũng muốn thành đạt giống như vậy, không cần lên tiếng, chỉ ngồi ở đó, đã mang theo một loại uy nghiêm, đó là khí thế của người có tiền!

Hơn nữa nhìn anh vẫn có nét hiền hoà, người cũng thật tốt !

Mới vừa rồi, Nhan Như Y không còn đỏ mặt tìm cách đối đáp, bây giờ da mặt cô đã trắng bệch ra!

Trừ vẻ mặt bình tĩnh bên ngoài, cô vẫn không biết anh muốn nói gì, sau đó chỉ biết liều mạng đưa mắt ra hiệu với anh, yêu cầu anh nhanh chóng đi khỏi nơi này!

Mà Hoắc Doãn Văn giống như không nhận được tín hiệu của cô, còn cùng hai đứa trẻ buôn chuyện. "Nghe chị của hai em nói qua, hai em là sinh đôi sao!"

Hai người bọn họ rất ăn ý cùng nhau gật đầu, cùng nhau trả lời ‘Đúng vậy’. Cái này giống như bọn họ nhiều năm bên cạnh nhau, bồi dưỡng ra sự ăn ý, có thể nói động tác này phải làm rất nhiều lần rồi !

"Cô bé chắc phải gọi là Nhan Như ——" Hoắc Doãn Văn chủ động vươn tay, muốn làm quen với hai đứa bé trước mặt!

Nhan Như Y sợ anh trực tiếp nói tên của hai đứa em mình, liền vội vàng giới thiệu."Phỉ, Hoắc tổng, em gái tôi tên là Nhan Như Phỉ! Tiểu Phỉ, em chào Hoắc tổng đi!"

"Hoắc tổng!" Tiểu Phỉ vừa bắt tay, vừa rất cung kính kêu lên.

"Đừng gọi anh Hoắc tổng, cũng không phải là ở công ty, gọi anh Hoắc được rồi! Nghe nói, em gái của Phụ tá Nhan là học sinh đứng thứ hai toàn thành phố!" Hoắc Doãn Văn lập tức khen ngợi nói.

Tiểu Phỉ vui vẻ, lập tức cười híp mắt ."Cũng may, chủ yếu là năm nay đề thi tương đối đơn giản!"

Sau đó Hoắc Doãn Văn quay sang Nhan Như Quân."Còn em chắc là đứng nhất rồi. . . . . ."

"Chào anh, em tên là Như Quân!" Nhan Như Quân lịch lãm giới thiệu mình.

"Vừa nhìn liền biết rất thông minh, có phong thái của học sinh giỏi!"

Hoắc Doãn Văn lại thốt ra một câu khen ngợi, tấm màn khách khí chắn giữa mọi người rơi xuống, tất cả mọi người cùng ngồi xuống. Nhan Như Y lại như ngồi trên đống lửa, không ngừng đổi tư thế.

"Hai em chọn món ăn đi. Thích gì cứ gọi!" Hoắc Doãn Văn đưa thực đơn cho hai đứa nhỏ, rồi ngồi ngắm, để cho bọn họ tự mình chọn tới chọn lui!

"Hoắc tổng ——" Nhan Như Y nhẹ kêu một tiếng.

"Hôm nay, bữa cơm này coi như là công ty mời, mai đến tài vụ và kế toán báo sổ sách là được rồi!"

"Như vậy không tốt!" Nhan Như Y lập tức cự tuyệt!

"Đương nhiên tôi nói được là được, Phụ tá Nhan đã cố gắng làm việc, thật hiếm khi tôi tìm được trợ lý tốt như vậy, tôi cũng muốn mượn cơ hội này, đối với cô bày tỏ cảm tạ!"

Một câu đường hoàng, làm cho Nhan Như Y một câu từ chối cũng không thể thốt thành lời!

Tiểu Phỉ cùng Tiểu Quân chỉ chọn vài món ăn, còn lại đều là Hoắc Doãn Văn cho an bài, dĩ nhiên mỗi món ăn tất cả đều rất công phu, rất đẹp, ăn thật ngon, cũng rất đắt tiền!

Hai người trẻ tuổi tự nhiên ăn ngon nên rất vui vẻ, chỉ là rất đúng mực ——

Cơm nước no nê, hai người bọn họ cũng khá mệt mỏi, nên ba chị em trở lại khách sạn, Tiểu Quân và Tiểu Phỉ nằm lăn ra giường, ngủ thiếp đi!

Tắt đèn, để lại ngọn đèn ngủ, Nhan Như Y đi ra khỏi phòng!

***************************************************

Không ngoài ý muốn, xe của anh dừng ở ngay phía dưới, Nhan Như Y vội vàng nhảy vào xe."Anh. . . . . . Anh. . . . . . Anh làm em sợ muốn chết. . . . . . Không phải đã thỏa thuận rằng, anh không xuất hiện trước hai đứa nhỏ sao?"

Hoắc Doãn Văn không để ý đến câu trách cứ của cô, khởi động xe, rồi đi chẳng có mục

đích, đưa cô đi dạo dọc theo bờ sông!

"Nếu như hai đứa nhỏ hoài nghi, em nên nói như thế nào?"

"Nói thật!"

"Vậy em nhất định sẽ bị ba lôi về đi, đánh cho một trận!" Nhan Như Y không chút khoa trương, nói!

"Nhưng anh muốn để cho hai em của em biết đến anh, anh muốn chính anh chiêu đãi hai đứa nhỏ, thậm chí với danh nghĩa là người yêu của em. Giới thiệu anh là ông chủ của em với hai em ấy, anh đã mãnh liệt khắc chế tham vọng rồi!" Hoắc Doãn Văn ra vẻ biết điều, nói!

Nói như vậy, người phụ nữ nào không động tâm? Đáy lòng Nhan Như Y vui vẻ, cô trầm mặc không nói, chăm chú ngước nhìn anh!

Chẳng lẽ nói?

Anh nguyện ý buông tha tất cả, muốn cùng cô công khai?

"Anh nghĩ hai đứa nhỏ thông minh như vậy, mặc dù chúng có thể đoán được quan hệ của chúng ta, cũng sẽ không nói cho cha em biết?"

Nghe xong những lời này, như có ngọn gió nhẹ thổi cánh hoa đào rụng xuống tâm Như Y. Một cánh hoa chao nghiêng, cô đột nhiên yên tĩnh trở lại!

Thì ra, ý anh là như vậy!

Thiệt là, cô đang nghĩ gì thế à? Tại sao cô có thể nghĩ viễn vông như vậy?

"Đưa em trở về đi thôi!" Cô nói với anh."Em mệt rồi!"

Anh làm như không nghe cô nói gì, đưa cô về căn nhà trọ!

Nhìn đường, cô cũng biết anh muốn mang cô đi nơi nào."Không được, em không đi!"

"Em tức giận sao?" Hoắc Doãn Văn nhíu mày, cô rất ít khi cự tuyệt anh!

"Không có! Ngày mai còn phải dẫn hai đứa nhỏ đi chơi, sáng sớm muốn có mặt để gọi hai em rời giường!" Nhan Như Y vì muốn em gái và em trai quen thuộc hoàn cảnh, cố ý xin nghỉ hai ngày. Không thể không nói, đây cũng là do cô dựa vào mối quan hệ tốt với sếp!

"Bọn họ không phải mệt chết đi sao, nên để cho bọn họ nghỉ ngơi nhiều một chút, buổi trưa hẳn đi, cũng không muộn!"

"Nhưng anh ngày mai cũng phải đi làm!"

Cô lần nữa cự tuyệt khiến Hoắc Doãn Văn giảm chậm tốc độ xe, lại một lần hỏi cô."Thật không đi!"

"Thật xin lỗi, thật!" Cô uể oải, mặt mệt mỏi!

Cho dù, anh vẫn còn hăng hái, nhưng cũng bị cô giội cho một chậu nước lạnh!

"Ngày mai anh sẽ bảo Trợ lý Triệu đưa ba chị em đi chơi ——"

"Không cần, như vậy quá mức rêu rao, cũng không tiện, nếu như đụng phải đồng nghiệp, sẽ không tốt!"

Cô một lần lại cự tuyệt khiến tâm tình của Hoắc Doãn Văn chùng xuống, chỉ là hai người đều rất nhẫn nại, cũng không ai muốn bới móc thêm chuyện này!

Anh lái xe đến cửa chung cư, Nhan Như Y xuống xe, anh cũng xuống xe, muốn đưa cô đến tận cửa nhà!

Ở giữa hai người họ, có chút sóng xao, hai người đều tự hiểu rõ tình thế của mình. Nhan Như Y không khỏi ỷ vào sự dung túng của Hoắc Doãn Văn mà có chút đỏng đảnh. Cô không khỏi xấu hổ vì một câu nói mà tranh cãi với anh!

Thật là không phải, ít nhất người ta mới vừa chiêu đãi hai em của cô hết lòng!

Hai người đi nhanh đến cửa thang máy, cô dừng lại, ngẩng đầu lên rất nghiêm túc giải thích với."Thật xin lỗi, em hôm nay quả thật có chút mệt mỏi, không phải em muốn cự tuyệt anh!"

Anh cười một tiếng, thanh âm không lớn."Chuyện này rất bình thường, dù em không tốt, anh dĩ nhiên cũng không bỏ được em! Chỉ là, đây cũng là nhắc nhở anh, phải bồi bổ cho em ——"

"Phốc ——" Cô bị anh chọc cười.

"Không tức giận?"

"Ừ!" Anh đối với cô tốt như vậy, cô còn có thể tức giận sao?"Thật xin lỗi, em quá nhạy cảm rồi !"

"Tối hôm nay nhất định là ăn nhiều thịt bò, cho nên hỏa khí tương đối lớn!" Anh tìm kiếm nguyên nhân!

"Ha ha ——" Cô tiếp tục cười!

"Cho nên, ngày mai em nên bắt đầu ăn chay đi, sẽ giảm bớt hỏa khí!"

"Tốt, nghe lời anh!" Tính khí như vậy, chính cô cũng không thích!

Lúc chia tay, anh đưa tay xoa nhè nhẹ lên mái tóc của cô! Tóc Nhan Như Y bị anh làm rối tung, vội chào anh, xoay người đi vào cửa thang máy ——

Khi cô vừa muốn đi vào nhà, một cặp nam nữ giống nhau như đúc đi về phía cô!

"A ——" Nhan Như Y hoảng sợ kêu to!

*********************************************

Bây giờ, mặc dù mới hơn bảy giờ tối, nhưng sắc trời cũng tối thui, còn thêm ánh đèn ở từng tầng thường mờ mờ, khiến Nhan Như Y giống như gặp ma!

Chính là một đôi song sinh long phượng thai, ngồi ngay dưới bậc thang bộ cạnh thang máy. . . . . .

"A ——"

Nhan Như Y kêu lên, khiến cô bé đối diện cũng hét to lên, hai người tiếng kêu chói tai giống nhau như đúc.

"Đủ rồi, hai người kêu cái gì đó?" Tiểu Quân hét lớn một tiếng, ngăn cản tiếng thét chói tai.

Nhan Như Y nghe được thanh âm quen thuộc, ngưng thét chói tai."Tiểu Quân, Tiểu Phỉ ——"

"Chị, hét to quá? Dọa chết người!" Tiểu Phỉ vuốt ngực, thở hổn hển nói!

Như Y vội vàng khôi phục tâm tình."Hai em tại sao lại ở chỗ này? Hai em không phải đang ngủ ở khách sạn sao?"

Tiểu Phỉ lập tức khôi phục tinh thần, kéo cánh tay chị, hạ thấp giọng hỏi."Chị, chị hãy thành thật nói cho em biết, chị và Hoắc tổng có phải đang hẹn hò?"

Thần kinh Nhan Như Y lập tức liền căng thẳng, phòng bị nhìn hai em."Đừng nói mò, không thể nào!"

"Còn dám nói không có? Mới vừa rồi, chúng em còn thấy hai người cùng một chỗ, rất thân mật, những động tác này không phải một ông sếp có thể làm với nhân viên!" Nhan như Phỉ sờ sờ tóc của chị!

Nhan Như Y lên tiếng."Thật không phải đâu, anh ấy luôn xem mình người lớn, xem chị là như em gái. Chỉ là như vậy!"

"Thật?" Tiểu Phỉ có chút nghi ngờ!

"Đương nhiên là thật!" Cô khẳng định."Em suy nghĩ một chút, nếu như chúng ta thật sự là có quan hệ người yêu, cũng sẽ không chỉ thực hiện mỗi động tác này rồi !" Nhan Như Y đưa tay vuốt nhẹ tóc em gái!

Hiện tại, cô cảm thấy vô cùng may mắn, khi mới rồi, anh chỉ vuốt nhẹ tóc cô, không hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.