Lúc này vừa đúng năm giờ, cách đây nửa giờ, cô đến phòng vệ sinh để giải quyết nhu cầu cũng đồng thời sửa sang lại quần áo, rửa mặt mũi để trông có thêm sức sống hơn.
5h15’, cô đã lên đến tầng 10 – nơi làm việc của Hoắc Doãn Văn!
Vừa bước ra khỏi thang máy, cô loáng thoáng nghe được có người đang nói lớn tiếng. Đến gần, âm thanh này càng lúc càng rõ. Là âm thanh của Hoắc Doãn Văn, vô cùng tức giận!
Nhan Như Y đi đến cánh cửa gỗ có treo bảng: “Phòng làm việc của Tổng giấm đốc”. Đi vào bên trong, cô thấy có một cánh cửa nữa đang mở, bên trong có vài người đang đứng trước bàn làm việc cúi đầu, run run rẩy rẩy, có người còn đang cầm khăn giấy lau mồ hôi trên trán!
Mặc dù cô đang đứng ngoài cửa nhưng cũng cảm nhận được nhiệt độ bên trong đang giảm., tim ngừng đập, không dám thở mạnh.
Cô đi vào bên trong, liếc nhìn.
Hoắc Doãn Văn ngồi ở bên cạnh bàn, kích động quát lớn: “Các anh làm như vậy là không tôi ra gì cả! Nói cho tôi biết, ai mới là cấp trên của các anh? Các anh nghe theo chỉ thị của ai? Nếu ai cũng muốn thay tôi ra quyết định vì thì còn cần đến tôi – Tổng giám đốc này – làm gi? Nghe cho rõ đây, nếu hậu quả của chuyện này nghiêm trọng, ảnh hưởng đến Công ty thì các anh phải tự mình gánh lấy trách nhiệm——"
Mấy vị quản lý đều không dám nhúc nhích, cúi đầu không dám mở miệng!
Ngoài cửa, lần đầu tiên Nhan Như Y nhìn thấy Hoắc Doãn Văn nổi giận như vậy, nghiêm khắc phê bình người khác, nói năng khí phách, thật làm cho người khác phải run sợ!
Thì ra anh ta không phải lúc nào cũng ôn hòa, anh ta cũng có một mặt thật đáng sợ!
Như Y thu hồi tầm mắt, xoay người thì thấy cô thư ký đang ngồi tại chỗ, run rẩy, gương mặt trắng bệt.
"Các anh cút hết ra ngoài cho tôi——" Hoắc Doãn Văn tức giận rống lên. Cho dù là đang giận dữ, nhưng âm thanh cũng rất quyến rũ!
Tiếp đó, các quản lý của tập đoàn Hằng Viễn lần lượt đi ra ngoài. Người ra cuối cùng còn cẩn thận đóng cửa lại. Sau đó, họ lần lượt thở dài, nới lỏng cà -vạt, khuôn mặt ủ rũ như đưa đám đi về hướng thang máy.
Nhan Như Y hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói với thư ký: “Chào cô, tôi họ Nhan, tôi có hẹn trước với Hoắc tổng, phiền cô vào thông báo với anh ấy giúp!"
Cô thư ký nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng đang đóng chặt kia, sau đó nhỏ giọng nói với Như Y: “Cô chờ chút rồi mới đi vào nhé, hiện giờ Hoắc tổng đang nổi giận, đi vào lúc này e không tốt lắm!"
Nhan Như Y nhìn thấy cô thư ký không dám vào lúc này nên nói như thế. Hơn nữa, cô cũng không dám vào thời điểm này.
"Anh ấy thường nổi giận như thế à?" Không biết tại sao cô lại buột miệng hỏi
"Không, Hoắc tổng chưa từng nổi giận như thế này bao giờ, đã chỉ trích ba tiếng rồi, còn ném luôn 2 bản kế hoạch đang chờ ký duyệt!" Thu ký giơ tay vuốt vuốt ngực, giọng điệu run rẩy.