"Hoắc tiểu thư, cô khỏe chứ!" Nhan Như Y đã sớm đứng dậy cúi người chào!
"Nhan tiểu thư, cô ngồi đi!" Hoắc Đồng Ý Lâm cũng rất tôn trọng Nhan Như Y, đồng thời gọi phục vụ!
"Nhan tiểu thư muốn uống gì? Nước trái cây, hay cà phê?"
"Dạ, gì cũng được!" Nhan Như Y vội trả lời, đồng thời cũng nghĩ tới chị của anh muốn nói gì với mình? Mà cô sẽ trả lời như thế nào?
Thật ra, khi nhận được điện thoại của Hoắc Đồng Ý Lâm, cô đã nghĩ đến Hoắc Đồng Ý Lâm vì chuyện gì tìm cô. Giữa hai người họ chẳng quan hệ gì, cô ấy dĩ nhiên không thể vô duyên vô cớ tìm cô uống cà phê!
Mà giữa họ chỉ có một mối liên lạc duy nhất. . . . . . Hoắc Doãn Văn!
Nhưng, đối mặt cái đề tài này, cô phải trả lời thế nào đây?
"Hai ly nước cam đi, cám ơn!" Hoắc Đồng Ý Lâm yêu cầu!
"Dạ ——" phục vụ đi xuống, rất nhanh, hai ly nước cam tươi được đưa lên!
"Nhan tiểu thư ——"
"Gọi tôi Tiểu Nhan là được rồi!"
"Vậy thì tốt, Tiểu Nhan, rất xin lỗi quấy rầy công việc của cô, hẹn cô tới đây!"
Nhan Như Y không cắt lời..., nên tới hay là muốn tới!
Chỉ là, cô vẫn duy trì thái độ tỉnh táo, khiến Hoắc Đồng Ý Lâm không biết nên bắt đầu từ đâu."Thật ra. . . . . . tôi nghĩ cô biết ý tôi, vậy tôi cũng không muốn vòng vo, xin cô hãy rời bỏ Hoắc Doãn Văn!"
Nhan Như Y cảm thấy một nỗi đau đớn kịch liệt ngay sau đó lan tràn toàn thân. Sớm biết nhất định sẽ có người tìm cô nói như vậy, có thể đã chuẩn bị tinh thần từ sớm, lòng của cô vẫn không tránh khỏi đau đớn, khổ sở. Hơn nữa cô cũng biết mình nên làm như thế nào, căn bản không cần người khác tới nhắc nhở cô.
"Thật xin lỗi. . . . . . Hoắc tiểu thư, tôi không hiểu rõ ý của cô, tôi chỉ là trợ lý phiên dịch của Hoắc tổng mà thôi!"
"Vô luận cô là người phiên dịch, hay là người tình của Hoắc Doãn Văn. Nếu như cô thật sự yêu Doãn Văn, hãy mau rời khỏi cậu ấy ——" Hoắc Đồng Ý Lâm nhìn chằm chằm vào mắt cô, với một loại bức người cương quyết!
Rời bỏ công việc? Nhan Như Y cũng có sự kiên trì của mình."Thật xin lỗi, tôi không thể rời bỏ công việc, hiện tại tôi đang làm rất tốt, hơn nữa tôi cũng rất yêu thích công việc này!" Cô mới vừa vặn bước những bước đầu tiên trong sự nghiệp, hơn nữa còn làm việc trong một công ty lớn như vậy, nếu như lập tức nghỉ việc, cô về sau làm sao tìm được công việc tốt như vậy!
"Cô thật không muốn rời cậu ấy?"
Nhan Như Y không trả lời, trong lòng cô đã sẵn có câu trả lời, nhưng cũng không cần thiết chịu sự uy hiếp của người khác!
"Cô có biết hay không, như vậy cô sẽ hại cậu ấy? Khiến cho cậu ấy ra đi với hai bàn tay trắng!"
"Tôi thật sự không hiểu cô nói vậy là có ý gì!" Chèo chống rất ‘vụng về’, cô hiện tại thật không biết nên làm như thế nào? Chẳng lẽ cô đang thừa nhận quan hệ của bọn họ?
"Nhan Tiểu Thư, xem ra cô nhất định buộc tôi phải đưa ra chứng cứ, cô mới chịu thừa nhận ——" Hoắc Đồng Ý Lâm đẩy một phong bì đặt trên bàn, đưa cho cô.
"Đây là cái gì?" Lòng Nhan Như Y đang cuồng loạn, cô có thể tưởng tượng ra đây là những chứng cứ uy hiếp cô.
"Mở ra xem một chút, cô sẽ biết!"
Nhan Như Y mở ra, bên trong là hàng chục tấm ảnh, cô lật nhanh từng tấm, bên trong đều là cô và Hoắc Doãn Văn đi chung với nhau. Từ cái ôm nhau ở sân bay, anh hôn trên trán cô . . . . . . Anh đưa cô về nhà, cô từ trong xe anh bước xuống. . . . . .
Trong ảnh, nét mặt anh lúc dịu dàng, lúc bá đạo, có lúc tràn đầy khát vọng tình, sao mà rõ rành rành, căn bản có lúc anh vô lại không chịu được đấy!
"Cô hiện tại không còn nói hai người không có quan hệ rồi sao?" Hoắc Đồng Ý Lâm hỏi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc!
**************************************************
Nhìn những hình ảnh này, Nhan Như Y cảm giác đầu tiên là kinh hãi, thì ra thời gian dài như vậy tới nay, dĩ nhiên sẽ có người biết được quan hệ mờ ám giữa bọn họ, nhưng cô hồn nhiên không hay. Thế nhưng cũng là lúc cô nhìn lại anh khách quan như vậy, ngắm vẻ mặt anh khi nhìn cô. Vẻ mặt như thế, ai dám nói anh không phải thật yêu cô?
"Những tấm ảnh này, là Sở tiểu thư tìm người theo dõi chúng tôi sao?" Nhan Như Y lo lắng dò hỏi. Cô không muốn phá hoại hôn ước giữa anh và Sở tiểu thư, cô không muốn mang đến cho anh bất kỳ biến cố nào!
"Không phải. Câu trả lời khiến cô thở phào một cái.
"Vậy tốt rồi!" Áp lực đang đè lên Nhan Như Y cũng giảm bớt rất nhiều.
“Những người này chỉ là muốn tống tiền, dĩ nhiên, nếu như hai người một mực dây dưa cùng nhau, những hình ảnh này sớm muộn gì cũng đến tay người Sở gia đấy! Cô biết không? Cha tôi nhìn thấy như những tấm ảnh này, đã cùng với Hoắc Doãn Văn tranh cãi ấm ĩ một trận. Cảnh báo cho cậu ấy biết, nếu như chuyện này bị Sở gia biết, nếu như hôn sự này bị hủy bỏ, Doãn Văn đừng mơ tưởng lấy được một hào nào từ tập đoàn Hằng Viễn, để cho cậu ấy hoàn toàn nghèo rớt mồng tơi! Mà cậu ấy tỏ rõ ý muốn ở cùng với cô, bất luận kẻ nào cũng không uy hiếp được—“.
“Không—“ Nhan như Y dùng sức lắc đầu.
“Tôi có một trăm vạn, coi như là bồi thường cho cô!”
“Không, tiền này tôi không thể cầm—“ Như Y đẩy trả chi phiếu trở về.” Cô yên tâm, nên làm như thế nào, tôi hiểu biết rõ đấy!”
“Nếu như cô thật lòng yêu cậu ấy, cô nên thành toàn sự nghiệp của cậu ấy, mà không phải phá hư tiền đồ của Hoắc Doãn Văn! Nhan tiểu thư, cô sợ rằng không biết Hằng Viễn đối với cậu ấy ý nghĩa nặng bao nhiêu, nếu như một khi mất đi, cho dù là cô đến với cậu ấy, đời này cậu ấy cũng sẽ không vui vẻ—“
Câu nói cuối cùng của Hoắc Đồng Ý Lâm ở trong đầu cô quanh quẩn thật lâu!
Cô không muốn phá hỏng tiền đồ của anh, cô dĩ nhiên biết cái gì tốt nhất đối với anh.
Trở lại trong công ty, Nhan Như Y vẫn trầm mặc không nói, gần tới giờ tan việc, cô đưa đơn từ chức.
“Thật xin lỗi, Phụ tá Nhan, đơn xin từ chức của cô phải có sự phê chuẩn của Phó tổng. Hiện tại Phó tổng không có ở đây, chúng tôi không có cách nào làm chủ. Mặt khác, cô xác định muốn rời khỏi công ty sao? Theo trên hợp đồng yêu cầu, nếu như cô rời bỏ công ty phải trả mười hai tháng tiền lương để bồi thường—“
“Tôi xác định, tiền bồi thường, ngày mai tôi sẽ đưa tới!” Nhan Như Y cam kết, sau đó rời khỏi công ty—
Vừa lúc cô bước ra khỏi cửa công ty, bên ngoài chợt đổ mưa to, cô giống như không có cảm giác, đi vào trong mưa! Rất nhanh, gương mặt của cô ướt đẫm, không biết là nước mưa, hay là nước mắt—
Cô vô số lần nghĩ tới giờ khắc ‘chia tay’ này, mỗi lần hình dung, ánh mắt của cô đều ướt át, tâm cũng đau như ai nghiến qua. Nhưng, lần này là đau nhất!
Nhưng vô luận nhiều tổn thương, cô chẳng phải đều biết rõ!
Từ giờ khắc cô và anh ở cùng nhau, cô cũng biết phải có một ngày như thế, chỉ là không ngờ ngày này lại nhanh đến như vậy!
......
Sau, cô cũng không vội về nhà, dầm mưa tìm Cao Hải. Anh vừa nhìn thấy Nhan Như Y, đã giật mình.
“Em làm sao vậy?” Cao Hải vội lôi cô lên xe, đưa cho cô cái khăn lông. Giờ khắc này, anh đã cho em những ấm áp không ngờ!
“Có thể hay không cho em mượn 14 vạn đồng—“ Mười hai tháng tiền lương, con số này hẳn không sai biệt lắm!
“Mượn nhiều tiền như vậy làm gì?” Anh lại sợ hết hồn, biết cô nhiều năm rồi, cô chưa từng vay tiền từ một người nào. “Gặp phải phiền toái gì sao?”
“Không có, anh chỉ cần cho em mượn tiền là tốt rồi, cái khác không nên hỏi nhiều, em sẽ nghĩ biện pháp mau sớm trả lại cho anh!”
Cái Hải cũng không có nói thêm cái gì, ngày thứ hai đưa cho cô 14 vạn!
Trong lúc này, cô lại nhận được điện thoại của Hoắc Doãn Văn, anh hỏi cô tại sao, cô chỉ đơn giản nói không thích anh, không có nguyên nhân gì đặc biệt!
Không nghĩ tới, cô đưa xong khoản bồi thường cho công ty vào buổi chiều, anh đã trở lại, chạy thẳng tới nhà trọ của cô—
***
“Tại sao?” Vừa vào cửa, anh đã hỏi tới tấp!
Cô đứng ở trước cửa, lạnh lùng nhìn anh. “Không có vì cái gì, mới bắt đầu chúng ta nói được cũng tốt, chỉ cần một bên không thích nữa, như vậy liền nói lời chia tay! Hiện tại, tôi không thích anh nữa!”
Nói ra câu này, lòng Nhan Như Y giống như bị dao cắt, đau đến giống như rịn ra máu!
Cố sống đến bây giờ cũng đã nói dối mấy lần, nhưng lúc này đây là gian nan nhất! Nói không thích anh, thật rất khó khăn. Hơn nữa thấy anh long đong mệt mỏi, vừa nhìn liền biết anh vừa mới xuống máy bay, nghỉ ngơi cũng không có, liền chạy vội tới nói đây tìm cô!
Nhất là khi cô nhìn nét mặt khổ sở của anh, chân mày nhíu chặt!
Mà anh càng thích cô, càng quý trọng cô, cô lại càng không thể hủy hoại tiền đồ của anh.
“Hoắc tổng, chúng ta đã từng có duyên gặp nhau, thì cũng có lúc chia tay đi!” Cô muốn đóng cửa lại, khiến anh rời đi!
Anh dùng lực đẩy cửa ra, không tin nhìn cô. “Anh không tin, em không phải là không còn thích anh! Em nói cho
“Chờ?” Cô lạnh lùng chê cười. “Đây là cách làm của các anh, các ông chủ? Níu kéo vài ba năm hay năm năm tuổi xuân, chờ tôi già rồi, anh cũng sẽ không yêu thích tôi nữa, đến lúc đó cho tôi một khoản tiền, liền đuổi tôi đi khỏi mắt anh. Anh cho rằng tôi có nên tin lời anh hay không?”