". . . . . ." Sau khi nhận lấy điện thoại, Đường Húc Nghiêu nửa ngày không nói gì.
Thiệu Hành đầu tiên là nghi vấn, sau đó là hiểu được, cuối cùng là. . . . . . Trầm mặc.
Anh đứng dậy đi ra ngoài, dùng điện thoại di động của mình gọi điện thoại, “Trung tâm đặt vé hàng không nước Úc đúng không?. . . . . . Tôi muốn đặt trước 4 tấm vé máy bay. . . . . . Không, 5 tấm, còn có một đứa bé. . . . . ."
Sau khi cúp điện thoại, Thiệu Hành ủ dột đi ra khỏi phòng, liếc thấy trong phòng khách, Đường Húc Đông cũng đang nắm điện thoại trong tay, vẻ mặt nặng nề.
Thiệu Hành đi tới, vỗ vỗ bờ vai của anh, nhỏ giọng nói, "Anh cùng chị dâu chuẩn bị hành lý nhanh lên, những chuyện khác em sẽ xử lý."
Nửa giờ sau, Đường Húc Đông và Triệu Chỉ Ngọc mang theo Tuyết Nhi ngồi tắc xi đến sân bay, Đường Húc Nghiêu và Thiệu Hành cũng đi ngay sau.
"Càng muốn không xảy ra như vậy. . . . . . Đến cả một lần gặp mặt cuối cùng cũng không có. . . . . ."
Thần Dật ra đi nhanh quá.
Đi rất an tĩnh, an tĩnh này khiến mọi người đều không thể chịu đựng.
Bên cạnh lan can trên du thuyền, những viên thuốc rơi đầy đất, còn có cốc nước vỡ. . . . . . Mà anh, lại không thấy tung tích.
Có lẽ, anh trước khi chết đã hung hăng giãy giụa qua, có lẽ rất khó chịu, có lẽ rất nhếch nhác. . . . . .
Cho nên anh không muốn bất kì ai thấy tình cảnh đáng thương đó của mình. . . . . . Cho nên, đến cuối cùng, anh cái gì cũng không có lưu lại. . . . . .
Chỉ có một chiếc áo khoác mỏng vứt trên mặt đất, vẫn còn mang nhiệt độ lạnh của anh, còn có hơi thở như phảng phất. . . . . .
Từng ngày trôi, ba tháng đã qua.
Thật hận y học có thể kết luận người bệnh sẽ phải chết, nhưng vẫn là cái gì cũng không cứu chữa được.
◎◎◎
Nơi khác, Hạ Hải Dụ và Vân Tiểu Tiểu cũng vừa mua xong đồ chống khúc xạ, cảm thấy có chút mệt mỏi, liền vào quán trà bên đường nghỉ ngơi và ăn chút đồ bồi bổ cơ thể.
Chuông gió treo trên cửa vang lên, Hạ Hải Dụ và Vân Tiểu Tiểu đẩy cửa vào.
Quán trà này mang phong cách Australia điển hình, trang nhã đồng thời phong phú khác thường với hình lá phong, từng cái góc đều được bố trí tỉ mỉ, đèn nhỏ lấp lánh, gối ôm ấm áp, khiến khách không có cảm giác xa lạ chút nào.
Bên trong ước chừng có hai mươi người đang ngồi, bọn họ tự nhiên bị hai cô gái phương Đông hấp dẫn, mấy nam thanh niên thậm chí còn muốn tìm cơ hội thích hợp tiến lên tự giới thiệu mình.
Vân Tiểu Tiểu len lén cười, lôi kéo Hạ Hải Dụ ngồi vào một vị trí ở góc.
"Đông" ngồi xuống, cô nhìn kỹ đồ ăn trên bàn, "Này. . . . . . Hải Dụ, cậu bây giờ có kiêng gì không? !"
"Tớ chỉ là rất thích ăn chua!" Hạ Hải Dụ vừa nghĩ tới đồ chua, liền không nhịn được muốn chảy nước miếng.
"Chua . . . . . . Để tớ xem một chút. . . . . . Có hay không. . . . . . Có hay không. . . . . ." Vân Tiểu Tiểu cúi đầu, dùng ngón tay tra tìm ở trong menu, chợt hai mắt tỏa sáng, "A, có, nước chua!"
Nước chua? !
Hạ Hải Dụ dùng sức nuốt nước miếng một cái, cô rất thích a!
Vân Tiểu Tiểu ngước mắt cười cười, mắt khom thành hình trăng lưỡi liềm, "Gọi thêm một đĩa điểm tâm nhỏ, có được hay không? !"
Vân Tiểu Tiểu đưa tay gọi nhân viên tạp vụ, lưu loát dùng tiếng Anh gọi đồ, cuối cùng còn bổ sung thêm một câu, "Đồ uống không nên quá lạnh a, không cần thêm đá khối!"
Nói xong, cô hướng Hạ Hải Dụ nháy mắt mấy cái, nhỏ giọng nói, "Phụ nữ có thai không thể uống lạnh !"
Hạ Hải Dụ gật đầu một cái, chợt nghĩ đến một hình ảnh.
Nhớ trước kia cô cùng Thần Dật đi ăn cũng là như vậy, anh sẽ nhớ cô thích gì, còn có thể dặn dò nhân viên tạp vụ không cho quá nhiều đá.
Đã lâu không gặp. . . . . . Không biết anh thế nào. . . . . .
Đảo mắt, đã hơn ba tháng rồi sao. . . . . .
Đôi mắt Hạ Hải Dụ bỗng trở nên ảm đạm. . . . . . Không tự chủ, có chút mất hồn. . . . . .
Trái tim, không hề báo động trước chợt thấy đau nhói. . . . . .
Nhân viên tạp vụ bưng tới nước trái cây, "Tiểu thư, xin từ từ thưởng thức."
"A, cám ơn." Máy móc nói cám ơn nhưng tâm hồn vẫn không thể kéo trở về.
Cầm ống hút, Hạ Hải Dụ nhẹ nhàng uống một hớp nước, không biết có phải do vị giác thay đổi, cô cảm giác có cái gì không đúng.
◎◎◎
Sân bay.
Trong radio truyền đến thanh âm ngọt ngào, "Hành khách trên chuyến bay từ Sydney đến San Francisco CA779 chuẩn bị cất cánh, mọi người nhanh chóng lên máy bay."
Thiệu Hành nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến giờ bay, lấy điện thoại di động ra muốn nhắn cho Vân Tiểu Tiểu một tin, nghiêng đầu hỏi Đường Húc Nghiêu, "Cậu có gì muốn dặn dò không, tôi thuận tiện nhắn Vân Tiểu Tiểu một tiếng."
Đường Húc Nghiêu suy nghĩ một chút, lắc đầu, "Cứ để tự nhiên như bây giờ là tốt rồi, đừng để cho Hải Dụ biết chuyện của Thần Dật, tôi sợ cô ấy không khống chế được cảm xúc."
"Tôi hiểu. Nếu như là thời điểm khác thế nào cũng phải nói cho cô ấy biết một tiếng, để cô ấy đến tham dự tang lễ, nhưng bây giờ lại là tình huống đặc thù a!"
Đường Húc Nghiêu giơ tay lên đè trán, thật cảm thấy rất nhức đầu, sao tất cả mọi chuyện đều chạy tới cùng một lúc, anh thật không yên lòng để Hải Dụ một mình ở chỗ này, thật may là còn có Vân Tiểu Tiểu có thể truyền lại tin tức, thật may quá.
Anh nhất định phải về San Francisco, cùng bàn bạc tang lễ với mẹ Thần Dật, sau đó theo chân bọn họ cùng nhau trở về nước, Đường gia có người như vậy, coi như Thần Dật không mang họ Đường, nhưng có chút trình tự vẫn là không thể thiếu.
Vừa nghĩ tới Đường gia, thật phiền, không biết sẽ loạn đến độ nào!
Hít một hơi thật sâu, Đường Húc Nghiêu đi tới chỗ Đường Húc Đông và Triệu Chỉ Ngọc, "Anh cả, chị dâu, em cùng Thiệu Hành đi trước sắp xếp, mọi người đi chuyến bay thẳng về nước, khoảng 40 phút nữa."
Đường Húc Đông có chút không yên lòng, "Nghiêu, hay để anh và các em cùng đi San Francisco trước? !"
"Đừng, anh còn phải chăm sóc chị dâu cùng Tuyết Nhi, đứa nhỏ không thể chịu vất vả, trực tiếp trở về nước là tốt rồi!"
"Vậy. . . . . . Chúng ta đi chuyến bay thẳng về nước vậy."
"Vâng!"
"Lên đường bình an."
"Anh chị cũng thế."
Khoát tay áo, Đường Húc Nghiêu xoay người đi về phía cửa kiểm tra.
Nửa giờ sau, một chiếc máy bay nhanh chóng vụt qua bầu trời, tạo thành một vệt trắng trên cao.
Hạ Hải Dụ cùng Vân Tiểu Tiể đi ra khỏi quán trà, vô ý thức hơi ngẩng đầu, nhìn thấy vệt máy bay trên trời.
Không hiểu sao, cô bỗng có cảm giác vừa yêu thương vừa đau khổ. . . . . .