Đường Húc Nghiêu hừ lạnh một tiếng, trầm mặc không nói.
Dùng sức bịt kín chăn, lật người đi, hình như là tức giận, cả gian phòng tràn nhập không khí kì quái.
Thần Dật! Thần Dật! Thần Dật!
Buổi sáng tốt lành của anh cũng bị phá hư!
Mặc dù cô đã thành thật, ngoan ngoãn tới đây thông báo, nhưng anh vẫn cảm thấy không thoải mái! Anh còn là ghen! Anh còn là ghen tỵ! Anh còn là phát điên!
Thật muốn đem cô trói lại trên giường, nơi nào cũng không được đi!
"Ai. . . . . . Đường Húc Nghiêu. . . . . ." Hạ Hải Dụ đẩy bờ vai của anh một cái, nhưng anh không có phản ứng gì cả.
"Chồng yêu. . . . . . Chồng yêu. . . . . ." Bắt đầu làm nũng.
Quả nhiên có hiệu quả!
Đường Húc Nghiêu hất chăn, gương mặt đẹp trai đang căng thẳng, bắt đầu giống như một đứa bé cố tình gây sự, "Không đi có được không? !"
"Anh đáp ứng!"
". . . . . ."
Dùng sức băt lấy tay cô, "Không được nói chuyện nhiều với anh ta, gặp mặt, ăn cơm sau đó về luôn, không được cười với anh ta, một cái cũng không được, biết không? !"
". . . . . ." Hạ Hải Dụ há miệng, ngây ngẩn cả người.
Anh ấy đồng ý? !
Anh cư nhiên đồng ý!
"Em thật như đang nằm mơ đi, anh thật sự để cho em đi? !" Cô không dám tin, lại xác nhận một lần.
Đường Húc Nghiêu không trả lời, tỏ vẻ cam chịu.
Hạ Hải Dụ lập tức cười đến cong lông mày, đây là anh tin tưởng cô!
"Ông xã, anh thật tốt!" Tiến tới, thưởng cho anh một cái hôn.
Đường Húc Nghiêu tức giận cắn răng, kéo cô vào trong ngực, tiến hành một nụ hôn sâu, như vậy mới đủ vốn!
"Chờ anh, anh đưa em đi!" Anh buông cô ra, nhanh chóng đi vào phòng tắm.
Hạ Hải Dụ dở khóc dở cười, cái gì nha, đã tin tưởng cô rồi lại còn để tâm như vậy!
Hai mươi phút sau, Đường Húc Nghiêu sửa soạn chỉnh tề, cầm chìa khóa xe, cùng Hạ Hải Dụ đến chỗ hẹn, chiếc xe Maybach màu trắng chạy nhanh về phía trước, hướng quán cà phê Thần Dật đã hẹn.
Không bao lâu, xe đã dừng ngay trước quán.
Hạ Hải Dụ liếc người bên cạnh một cái, khóe miệng nhếch lên, "Em vào a!"
Đưa tay mở cửa xe.
"Chờ một chút!" Đường Húc Nghiêu nhanh chóng bắt lấy cổ tay của cô, lôi cô trở lại, sau đó tiến người lại gần, hôn cô một cái, lúc này mới dịu đi vẻ căng thẳng, cười nói, "Tốt lắm, đi đi, đi sớm về sớm."
Hạ Hải Dụ vuốt ve môi, không nhịn được mặt hồng lên, mặc dù anh thường đánh lén cô, nhưng là lần này, cảm giác lại không giống nhau!
Lúc đóng cửa xe, khẽ dừng lại, có chút xấu hổ nói với anh, "Được rồi, anh mau trở về!"
"Anh nhìn em đi vào." Anh cố chấp nói.
Hạ Hải Dụ"Hừ" một tiếng, xoay người vào quán.
Trong lúc đẩy cửa đi vào, cô không nhịn được xoay người lại nhìn anh.
Khi hai mắt chạm nhau, không nhịn được ý cười, phất tay một cái, làm động tác tạm biệt rất bình thường nhưng cô vẫn là rất cao hứng.
Đường Húc Nghiêu ngồi ở trong xe, nhìn bóng dáng của cô cho đến khi hoàn toàn biến mất mới chậm rãi nâng cửa sổ xe, bất đắc dĩ rời đi.
Trong quán cà phê, Thần Dật từ tầng hai nhìn xuống, thấy thật rõ ràng.
Tình cảm của bọn họ có lẽ đã rất tốt, rất ổn định, là thế này phải không. . . . . .
◎◎◎
Cả không gian yên tĩnh chỉ có tiếng nhạc êm dịu. phục vụ niềm nở, còn có mùi trà thơm thoang thoảng,ngón tay nhìn rõ khớp xương đang cầm nhẹ chén sứ thật nổi bật
Vui tai vui mắt!
Chỉ có bốn chữ này có thể hình dung anh!
Hạ Hải Dụ đi thang cuốn lên tầng hai, nhìn thấy ngay người bên cửa sổ.
Thần Dật cũng cùng thời điểm nhìn đến, ánh mắt hiện lên tia mất mát nhàn nhạt nhìn lại cô, nhưng sau đó cười nhẹ.
Ánh mặt trời sáng lạn từ cửa sổ sát đất chiếu vào, ánh sáng chiếu vào trên người bọn họ, ấm áp, cảm giác thật là thoải mái, cảm giác nói chuyện phiếm thật hoàn hảo.
"Hải Dụ, gần đây em như thế nào? !" Biết rõ còn hỏi, thật ra thì nhìn bộ dáng của cô cũng biết là rất tốt, đang yêu.
Hạ Hải Dụ gật đầu một cái, "Tốt vô cùng, anh thì sao? !"
"Cũng tốt vô cùng." Anh cười nhạt một tiếng, giơ tay lên lại uống một hớp cà phê, mùi vị dương như rất đắng.
Hạ Hải Dụ nhìn anh một chút, "Thần Dật. . . . . . Anh hình như gầy đi rất nhiều. . . . . ."
"À. . . . . . Công việc khá bận rộn. . . . . . Thường phải làm thêm giờ. . . . . ." Thần Dật thuận miệng tìm lý do, sau đó chuyển đề tài khác, "Đúng rồi Hải Dụ, trường của em sắp nghỉ hè rồi, em có ý định gì chưa?"
"Em định tranh thủ thời gian nghỉ làm thêm, dạy thêm."
Thần Dật nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, "Em chính là luôn cố gắng như vậy!"
"Nào có, em hiện tại đã lười biếng đi nhiều !" Bởi vì có người không muốn cô khổ cực, luôn nói muốn lấy cô về nhà, sau đó sẽ không để cô làm bất cứ chuyện gì. Dĩ nhiên, cô không bao giờ đồng tình với anh!
Không tự chủ lại nhớ đến ai đó, khóe miệng cô bất giác cười.
Nụ cười kia, trong mắt Thần Dật cũng là cực kỳ rõ ràng.
Trong lòng anh nói không ra tư vị gì, rất phức tạp, một mặt vì mình cảm thấy đáng tiếc, nếu là năm đó không có những chuyện kia, có lẽ nụ cười của cô bây giờ là vì anh; nhưng đồng thời anh cũng thấy may mắn, may mắn không phải anh, bởi vì anh sẽ rất nhanh rời bỏ cô, không chỉ rời bỏ cuộc sống của cô mà còn rời đi tánh mạng của cô.
Anh cũng hi vọng cô hạnh phúc, nhưng là cho cô hạnh phúc chỉ có thể là Đường Húc Nghiêu sao? !