“Xoát”, từ trên ghế bỗng đứng lên, “Hạo Nhiên, chúng ta đi thôi”
Hạ Hải Dụ phút chốc đứng dậy, cầm lấy túi chạy ra khỏi nhà hàng.
Trong bóng đêm lấp lánh quyến rũ, đường phố phi thường náo nhiệt, Hạ Hải Dụ cúi đầu bước đi yên lặng, Bạch Hạo Nhiên bước đi bên cạnh cũng trầm lặng không nói gì.
“Hải Dụ,đã đi lâu rồi, có muốn đi nhờ xe không?”
“Ừm… được”. cô buồn buồn đáp trả, trong đôi mắt là một mảnh mờ mịt.
Bạch Hạo Nhiên thấy dáng vẻ hốt hoảng của cô, đáy lòng có phần than thở.
Có thể nhận ra được, thật ra cô đã rất cỗ gắng, vì anh mà trang điểm, tốn tâm tư cho anh,thế nhưng chuyện tình cảm “thân bất do kỉ”, lòng của cô, tuy không bị Đường Húc Nghiêu khống chế nhưng lại bất tri bất giác chịu ảnh hưởng của anh ta. Chỉ cần Đương Húc Nghiêu vừa xuất hiện, một câu nói của anh ta, cũng đã khiến cho tất cả những cố gắng của cô trong khoảnh khắc tan thành mây khói.
Cố gắng hết sức để trấn tĩnh lại, cố gắng hết sức để có thể mỉm cười,” Hải Dụ, đã không còn sớm, để anh đưa em về”
Lòng bàn tay chảy mồ hôi liên tục, cái túi xách dường như cũng bị cô bóp nát, bên trong chỉ chứa một chiếc áo sơ mi nhưng dường như nặng cả ngàn cân, khiến cho cô không thở nổi.
Bất tri bất giác, hai người đi tới cao ốc mà cô đã mua chiếc áo sơ mi,trong tủ kính là lo-go quảng cáo rất bắt mắt, không giống như những phong cách khác.
Ngẩng đầu lên một chút nhìn anh, đưa ra một quyết định, “Hạo Nhiên, anh cảm thấy chiếc áo sơ mi này như thế nào?”Hạ Hải Dụ chỉ vào một cái trong tủ kính.
“…” Hạo Nhiên ngơ ngẩn, không hiểu ý của cô.
Hạ Hải Dụ nặn ra một nụ cười, nhẹ giọng thì thầm, “Thật ra thì,…. Tôi muốn tặng anh cái này…. Không biết anh có thích hay không?”
Bạch Hạo Nhiên chăm chú nhìn cô, không khỏi đau lòng, cô dường như rất kiên cường, nhưng thực ra lại rất mỏng manh, nụ cười dường như hạnh phúc lại chứa đầy nỗi đau thương.
Nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt tóc cô một cách trìu mến, “thích, chỉ cần là Hải Dụ tặng, thứ gì anh cũng thích”.
“Vậy tôi đi mua, anh chờ tôi”.
Không đợi anh trả lời, Hạ Hải Dụ đã chạy ra ngoài, giống như là sợ anh đổi ý, cũng sợ mình sẽ nói sai cái gì.
Giờ phút này, không thể không thừa nhận, cô là một tiểu quỉ nhát gan, không dám đối mặt với thực tế, cũng không dám đối mặt với tình cảm của mình.
……………
Đêm, Hạ Hải Dụ ngồi trước màn hình máy vi tính, tìm những video tin tức về buổi phỏng vấn của Đường Húc Nghiêu nhưng lại không dám mở ra xem.
Nhớ lại trong nhà hàng nhìn thấy một màn kia, anh mặc chiếc áo sơ mi, trên ti vi, nói thích nhất là Hải Dụ.
Lại nhớ tới lời của những người phụ nữ trong phòng làm việc, đặc biệt vì một người phụ nữ, lời thú nhận tình yêu,…
Trái tim cô lại bắt đầu đập loạn, tâm trí cũng muốn hôn mê, là thật sao, thực sự là muốn nói với cô sao?
Không, không, không, không thể nào!
Người dẫn chương trình chẳng qua là hỏi anh ta thích nhất hoa gì thôi, “Hải Dụ..” cũng không biểu đạt điều gì, chẳng qua là tên một loài hoa mà thôi.
Hạ Hải Dụ, không được suy nghĩ bậy bạ.
Tự đa tình là một chuyện đáng xấu hổ!
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaa”
Ôm đầu, dường như muốn phát điên thét chói tai, lại không muốn tìm kiếm chân tướng sự việc.
Buổi tối, đúng giờ rửa mặt lên giường đi ngủ, nhưng lại không thể ngủ được.
Đồng hồ báo thức tích tắc quay, một giây lại một giây, một phút lại một phút, một giờ lại một giờ, cứ bò dậy.
Trời ạ, sáng mai còn phải đi làm.
Nằm lại trên giường, bắt đầu đếm cừu. Đếm một lúc lâu, trong đầu đã xuất hiện không biết bao nhiêu con nhưng vẫn không thể ngủ.
Trong đầu, một mảnh mơ hồ.
Giấc ngủ ghép vần là shuimi-an, mất ngủ ghép vần là shimi-an. Trằn trọc một đêm mất ngủ, chỉ vì thiếu mất một chữ u.
Rút cuộc, cũng không thể chịu được nữa, bật dậy đi tới trước màn hình máy tính, mở máy.
Tìm trang chứa video lúc nãy tìm được, quyết định nhấn play.
“Hải Dụ..” người nữ dẫn chương trình có vẻ ngạc nhiên, “Đây thực sự là một câu trả lời bất ngờ, rất nhiều người đều thích hoa mẫu đơn, bách hợp, hoa lan,… Tại sao Đường tiên sinh lại yêu thích hoa Hải Dụ?”
“Bởi vì hoa hải dụ vô cùng đẹp, thuần khiết, hạnh phúc, thanh tú, đơn giản, trong lành, tinh khiết, bên trong thanh tú xinh đẹp, tôi rất thích”.
Giờ khắc này, Hạ Hải Dụ chợt thấy cả thế giới như dừng lại, bao gồm không khí, và cả hơi thở của cô.
Trên QQ chợt phát ra âm thanh, một cái đầu ở góc dưới bên phải chợt nhảy lên.
Xấu hổ di chuyển chuột, đem hộp thoại mở ra.
“Hải Dụ, em ở đâu?” người bị cô nghĩ là đồ lưu manh gửi một tin nhắn.
Chần chờ một hút, không dám trả lời.
Nhìn trạng thái đăng nhập, là ẩn, thật may mắn.
Có lẽ, anh ta không biết.
“Đã xem buổi phỏng vấn của anh chưa?” Lại một tin nhắn được gửi tới.
Đầu óc Hạ Hải Dụ trống rỗng, tay nắm con chuột, có chút cứng nhắc.
Cô rõ ràng chưa trả lời, tại sao anh ta ta lại cứ gửi tin nhắn.
“Anh biết là em đang ở đó” tin nhắn thứ ba.
“Em chẳng qua là không dám trả lời.” tin thứ 4.
“Con rùa nhỏ, ốc sên nhỏ” tin thứ năm
Sự nhẫn nại của Hạ Hải Dụ đã đến ranh giới duối cùng, hết sức căng thẳng, ngón tay nhanh chóng gõ bàn phím, ”Đồ lưu manh, khuya khoắt không ngủ, gửi những tin nhắn này làm gì?”
Anh gửi tới một hình mặt cười.
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh của anh ta, khẽ nhếch mắt, đắc ý, lại âm hiểm.
Mặt Hạ Hải Dụ đỏ lên, hỏng bét, chiêu khích tướng, cô trúng kế!
“Anh cũng không biết muốn nói gì, chỉ là giờ phút này, chợt thấy rất nhớ em”
Rõ ràng chỉ là mẫu tin nhắn nhưng cô dường như lại nghe thấy thanh âm khàn khàn, thầm thì và sâu lắng, khuôn mặt lúc này bỗng đỏ lên, cùng với hai vành tai đã bắt đầu nóng ran.
Hít một hơi thật sâu, cô mạnh mẽ trấn tĩnh, "Đáng tiếc, tôi không hề nhớ anh”
Không thể chờ đóng chương trình, buộc phải tắt máy, chỉ cảm thấy lòng loạn hơn, chóng mặt… cô nên làm thế nào đây.