Đêm khuya yên tĩnh, Đường Húc Nghiêu trằn trọc trở mình, không ngủ được.
Bỗng nhiên nhận thấy cửa phòng có tiếng bước chân xột xột xoạt xoạt.
Mắt sâu khẽ nheo lại, một tia thâm trầm hiện lên, nhẹ nhàng lật người, đưa lưng về hướng cửa.
Chốc lát sau, như anh đoán, một đôi tay mềm mại từ sau lưng anh duỗi đến, chậm rãi ôm mình, mùi nước hoa nồng nặc xộc đến.
"Đường Húc Nghiêu, em biết rõ anh chưa ngủ, chớ giả bộ!" giọng nói giảo hoạt mang theo đắc ý.
Khóe miệng anh hơi nhếch, khí lạnh rùng mình bao quanh, hung ác không một tia tình cảm, lưu loát lật người, từ bị động sang làm chủ động, vững vàng bắt lấy người đàn bà sau lưng.
Mặt Triệu Chỉ Tịch không hề ngượng ngùng, ngược lại mang theo sự kiêu ngạo, chu môi đỏ mọng nói, "Muốn em sao?"
Trên người cô ta, không có quần áo, chỉ có một cái khăn tắm, ngắn đến đáng thương.
Trong ánh sáng lờ mờ, Đường Húc Nghiêu không có bất kỳ biểu cảm nào.
Thân thể mềm mại, nhảy vào ôm ngực anh, nhưng trong đầu của anh hiện lên một khuôn mặt thanh lệ tươi cười khác, không khí hít vào rõ ràng là mùi nước hoa nồng đậm, mà anh lại nhớ tới một loại hương thơm mát trong lành khác.
Đường Húc Nghiêu cúi đầu nhìn Triệu Chỉ Tịch, trên gương mặt tuấn mỹ thoáng qua một tia quỷ quyệt, "Lập tức đi ra ngoài!"
Nghe được câu này, Triệu Chỉ Tịch không thể tin mở to hai mắt, cô lập tức áp chế đáy lòng căm tức, khóe miệng khẽ cong, nâng lên nụ cười mê người, đưa tay anh hướng trước ngực khăn tắm.
Cô tự tin đối với vóc người mình, tuyệt đối có thể quyến rũ anh!
Đường Húc Nghiêu bật cười, "Uổng phí tâm cơ rồi, cô không phải khẩu vị của tôi, tôi thích. . . A áo choàng!"
Xưa nay âm điệu khàn khàn mê người, thế nhưng lúc này nhiều mấy phần phóng khoáng, nửa thật nửa giả, cười như không cười.
Nụ cười trên mặt Triệu Chỉ Tịch méo xệch, lần đầu tiên trong đời bị người như vậy chẳng thèm ngó tới!
"Đường Húc Nghiêu, anh khốn kiếp!" Tức giận nổi lên, cô ta giơ tay liền muốn cho hắn một bạt tai.
Anh chặn ngang, bắt cổ tay cô ta, lực đạo to lớn như muốn bóp vụn xương cốt cô ta, ngữ điệu vẫn mê người làm sao, thật giống hoa anh túc nở rộ giữa đêm khuya, mang theo lực hấp dẫn trí mạng, "Triệu nhị tiểu thư, tôi thích phụ nữ thông minh, nhưng không thích phụ nữ tự cho mình là thông minh, cô muốn làm loại nào?"
"Tôi đếm tới ba, cô còn ở trước mắt, tôi hoàn toàn không ngại để chị cô đến thưởng thức màn này!"
"1… 2…"
Rầm!
Tiếng sập cửa bất ngờ vang lên.
Đường Húc Nghiêu ấn trán, vừa nãy Triệu Chỉ Tịch mắng anh là gì? "Đường Húc Nghiêu, anh khốn kiếp !” Đúng, chính là câu này, Hạ Hải Dụ cũng mắng anh như vậy, nhưng anh lại cảm thấy Hạ Hải Dụ mắng nghe tương đối được.
Đêm dài đằng đẵng, giấc ngủ vô tâm, mắt thấy bầu trời có vài ngôi sao phát sáng.