Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

Chương 273: Chương 273: Cử hành hôn lễ (10)






Hạ Hải Dụ nhìn con gái đang tươi cười giảo hoạt, lại ngước mắt nhìn chồng mình, khóe miệng anh cũng cong lên ẩn chứa nụ cười bí hiểm, biểu tình của hai cha con giống nhau như đúc, aizzz aizzz aizzz, gen di truyền của con người thật đáng sợ!

Mặc dù cô cũng rất có cảm giác thành tựu đó..., thế nhưng . . . . . . cậu bé chỉ đoạt bánh ngọt và đồ uống mà thôi, con gái nhà mình liền đánh người ta thành như vậy, có phải có chút quá đáng hay không?

Hơn nữa cha của cậu bé còn có ý muốn làm ăn với Khoa học kỹ thuật Húc Dương, làm như vậy sẽ gây ảnh hưởng không tốt đi?

"Anh à. . . . . ." Hạ Hải Dụ không nhịn được hơi lo lắng.

Mới vừa nói câu đầu tiên, còn chưa kịp nói gì tiếp theo, thì cậu bé với khuôn mặt sưng đỏ đã quay đi và trở lại.

George lề mề đi tới, một tay cầm một cốc nước đầy còn tay kia thì bưng đĩa có một miếng bánh ngọt tinh xảo đáng yêu, đến trước mặt bọn họ thì đưa ra, "Chị Thủy Tinh, cái này đền cho chị."

"Miếng bánh có vị gì thế?" Thủy Tinh nhìn nhìn miếng bánh ngọt, nuốt nước miếng một cái, cô bé thật sự hơi đói rồi!

"Vị quất, chị có thích không?" George khẩn trương hỏi lại.

Thủy Tinh bĩu môi, "Chưa ăn làm sao mà biết được nha?"

"Vậy chị mau nếm thử đi!" cậu bé ân cần đưa dĩa qua.

Thủy Tinh "Ừ" một tiếng, cầm lấy cái dĩa xúc một chút, đem một góc của miếng bánh ngọt để vào trong miệng.

"Chị Thủy Tinh, thế nào, ăn co ngon không?"

"Ngon gì chứ? Ngọt quá!"

"Vậy nhanh uống nước đi!" cậu bé lại vội vàng đưa một cốc nước qua.

"Bánh gì đâu? ! Mùi vị thật kỳ quái! Có phải cậu hạ độc hay không? "

Mặt cậu bé tối lại, làm sao có thể làm thế, bánh ngọt và nước cậu ta mua rõ ràng đều là loại tốt nhất mà!

Một bên, Hạ Hải Dụ híp mắt, biết rõ con gái mình đang lựa xương trong trứng gà (bắt bẻ người ta quá mức), vụng trộm liếc mắt ra hiệu cho con gái: không cần quá đáng như vậy!

"Mang đi đi mang đi đi! Ta không thích!" Thủy Tinh xua tay, nghiêng đầu bước đi.

"Được được được, em mang đi, chị Thủy Tinh tỷ tỷ, chị không phải nóng nảy như vậy!" Tiểu Nam Hài một bộ lấy lòng dáng vẻ.

"Ta nào có nóng nảy?"

". . . . . ." Lần này, chân mày Đường Húc Nghiêu cũng hơi nhíu lại.

Thế mà, cậu bé không hề tức giận, đưa tay lấy mấy viên kẹo từ trong túi áo ra, thái độ vẫn ôn tồn như trước, "Chị Thủy Tinh, vậy chị ăn thử cái kẹo này nhé, cái kẹo này ăn ngon lắm, ngọt mà không ngấy, nhất định chị sẽ thích!"

"Hừ!"

"Chị Thủy Tinh, chị nếm thử xem, thật sự ăn rất ngon!"

Cậu bé kiên nhẫn dụ dỗ, người bị dụ dỗ thì nước bọt đã tràn đầy khoang miệng liền gật đầu một cái, cậu bé liền lột vỏ một viên kẹo ra, bỏ vào trong miệng cô bé, hương vị thơm ngon sảng khoái khiến mặt mày cô nàng lập tức hớn hở.

"Chị Thủy Tinh, chị thích không, nếu chị thích thì sau này mỗi ngày em đều mang đến cho chị ăn!"

"Hừ!" Thủy Tinh giải quyết xong một viên kẹo, nhìn nhìn George, "Nói đi, rốt cuộc cậu có chuyện gì?"

"À. . . . . . chỉ là muốn hỏi chị, chị học võ ở đâu vậy, có thể dạy cho em hay không? "

"Cậu muốn học võ? Không phải vì để trả thù ta chứ? "

"Dĩ nhiên là không phải rồi!" George liên tiếp phủ nhận, cậu ta làm sao dám, cậu ta chỉ có cảm giác mình thật quá vô dụng vì bị bại dưới tay của một cô bé, cho nên cậu ta muốn học võ, về phần trả thù ai đó thì ngay cả nghĩ cậu ta cũng không dám nghĩ! Chị ấy dũng mạnh như vậy, ai đánh thắng được chị ấy chứ!

Thủy Tinh chậm rãi cầm khăn giấy lên lau miệng, ngoắc ngoắc ngón tay với khuôn mặt thành kính của George, "Muốn học võ sao, trước phải học được bị đánh, cậu chịu được không?"

"Được!" cậu bé cắn răng, nói ra từ được mà giống là phải bước qua nước sôi lửa bỏng. Rất nhiều năm sau, cậu ta mới biết, cái cảm giác đau ê ẩm đó được gọi là —— mối tình đầu.

Hai đứa trẻ rất nhanh chuyển từ địch thành bạn, chạy đến một bên để chơi, vẫn là một người khi dễ, một người bị khi dễ, nhưng đều rất dương dương tự đắc.

Đường Húc Nghiêu kéo tay Hạ Hải Dụ, nhỏ giọng hấp dẫn, "Bà xã, em có muốn chuồn khỏi chỗ này không?"

"Chuồn khỏi đây?" Hạ Hải Dụ liếc mắt nhìn bốn phía, quả nhiên, mọi người hoặc là đang vui vẻ chè chén, hoặc là đang thoải mái chuyện trò, không còn ai chú ý đến bọn họ ở bên này.

Cô nuốt nước miếng một cái, vẫn còn điều thấp thỏm, "Hôm nay, chúng ta là chủ nhân, chúng ta lại nén lút chạy mất thì có vẻ không được tốt thì phải?"

"Không có gì là không tốt , chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm!" Anh vòng tay nắm chắc eo của cô, "Đi thôi!"

Cũng không sợ bị người ta phát hiện,anh lôi kéo cô xoay người rời đi.

Hạ Hải Dụ không nhịn được muốn cười, chính cô cũng không thể tin được sẽ như vậy dính vào anh, nếu một lát nữa họ không nhìn thấy cô dâu và chú rể, thì chắc chắn hai người sẽ bị bọn họ hung hăng khinh bỉ một phen!

Dù thế thì. . . . . . Loại hành động chuồn đi này rất kích thích, có cảm giác như đang cùng người mình yêu chạy trốn vậy!

Cô vừa đi vừa cười, hai gò má hồng lên bởi vì phấn khích mà lại giống như ngà say, "Chúng ta đi chuồn tới đâu đây?"

Đường Húc Nghiêu không trả lời, chỉ tay lên lầu trên, sau đó kéo cô vào trong thang máy, ngón tay ấn phím số tầng cao nhất.

"Đinh" một tiếng, thang máy đã lên đến tầng cao nhất của khách sạn.

Cửa thang máy màu bạc mở ra hai bên, cô theo hắn đi ra ngoài.

"Bà xã, hôm nay anh bao cả khách sạn này rồi, em biết chưa?"

"Cho nên?"

"Cho nên. . . . . . Tầng này có phòng trăng mật, tất cả đều là của chúng ta!"

Đường Húc Nghiêu từ trong túi áo vest lấy thẻ mở cửa phòng, quơ quơ trước mắt cô, hiển nhiên sau đó mở ra bên trong căn phòng đó.

Cửa phòng mở ra, đèn cảm ứng tự động sáng lên, Hạ Hải Dụ trợn mắt há miệng.

Trong phòng trăng mật ‘toàn là hoa hồng’, vô cùng xa hoa, cô không biết phải dùng từ ngữ nào mới có thể hình dung những gì mà cô thấy được, ngay cả giường cũng có hình trái tim, hơn nữa màn còn có ren màu hồng, tinh dầu phiêu đãng bay khắp không gian, làm cho người ta hoàn toàn chìm đắm say mê.

Trong phòng tắm cửa được mở quá nửa, trong bồn tắm to như vậy đã đầy nước nóng, khói lượn lờ mờ.

"Thì ra là anh sớm có chuẩn bị rồi!" cô chọc chọc vào ngực anh.

"Không sai! Là anh đã dự mưu gây án!" Anh cười, bất ngờ ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn lên môi cô, "Bà xã à, em vẫn nhớ lời anh nói chứ, tối nay. . . . . . Nhất định phải làm!"

"Nhớ." Hai bàn tay mềm mại của cô vòng ôm cổ anh, nở nụ cười thật sâu, không chỉ là anh, cô cũng muốn.

Sau hôn lễ hoàn mỹ, cần một đêm tân hôn hoàn mỹ hơn, không phải sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.