Đường Húc Nghiêu dù bận vẫn ung dung, thong thả lấy ra đơn xét nghiệm từ
trong túi, “Đồng thời kết quả kiểm tra đã có, các chỉ tiêu của tôi rất
phù hợp, viện trưởng Trần nói khoảng một tháng sau có thể lấy máu cấy
ghép tế bào.”
Một túi quần áo, hai đôi giày, mấy quyển tiểu thuyết, còn có một bồn cây
xương rồng, cùng với mấy gói mì ăn liền chưa ăn, toàn bộ chính là tài
sản của cô.
Ban đêm, Hạ Hải Dụ cùng túi hành lý giản dị của cô vào ở đại trạch Đường gia.
Cuộc sống ở chung chính thức bắt đầu!
Chẳng qua, cái việc ở chung này chỉ là trên pháp luật, cô ở phòng khách.
Mặc dù như vậy làm Hạ Hải Dụ có cảm giác an toàn, nhưng nếu cùng ở dưới một mái nhà, tình huống tiếp xúc xấu hổ giữa hai người là không thể tránh
khỏi, ví dụ như hiện tại ——
Sáng sớm, mắt cô còn ngái ngủ chưa
hoàn toàn mở ra đi vào phòng tắm, lại nhìn thấy nửa người trên trần
truồng của anh, nửa người phía dưới chỉ vây có cái khăn tắm, tóc ướt nhỏ giọt, chỉ số gợi cảm tăng vọt.
“. . . . . .” Hạ Hải Dụ miệng há thành hình chữ O, rồi lại “A”, hoàn toàn choáng váng.
Đường Húc Nghiêu không đứng đắn nhíu mày, đến gần cô, cố ý lấy tay khoác dọc
theo khăn tắm, khiêu khích hỏi, “Muốn nhìn toàn bộ không? !”
Hạ Hải Dụ không có lên tiếng, lại phát ra tiếng cắn răng nghiến lợi.
Anh cười đến phách lối, “Muốn nhìn cũng không cho nhìn!”
Xoay người, anh ra khỏi phòng tắm, một đường đắc ý huýt sáo.
Năm phút đồng hồ sau, Hạ Hải Dụ sơ sẩy một cái, bẻ gãy cái bàn chải đánh răng.
Sau khi rửa mặt chính là ăn điểm tâm, Hạ Hải Dụ cầm trong tay cái bánh bao
nhỏ vừa ăn vừa trợn mắt, mà trong phòng ăn tầng dưới, Đường Húc Nghiêu
sau khi hưởng thụ một bàn ăn phong phú món ngon xong, lại tiếp tục nhàn
nhã uống một tách cà phê đậm đặc.
Bên cạnh, ông quản gia dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Hạ Hải Dụ, sợ hãi hỏi, “Hạ tiểu thư, bữa sáng đã mang
ra cho cô rồi, cô ngồi xuống ăn chút gì đi! Bữa ăn sáng chính là rất
quan trọng đó, khụ khụ. . . . . . Chỉ ăn một cái bánh bao nhỏ không tốt
cho thân thể đâu.”
Hạ Hải Dụ cười khan hai tiếng, “Ha ha, cám ơn
bác quản gia, chẳng qua tôi đang trong thời gian giảm cân, ăn tùy tiện
một chút là được.”
Cúi đầu, miệng lại tiếp tục cắn bánh bao nhỏ.
Đến giờ đi làm, Đường Húc Nghiêu mở chiếc Lamborghini ra chạy qua bên cạnh cô, “Cùng đi nhé?”
“Không cần, tôi ngồi xe buýt.”
“Từ nơi này đến trạm xe buýt gần nhất cũng phải 20 phút, em thật muốn kiên trì? !”
“Đúng! Kiên trì tới cùng!”
Cõng theo một cái bọc nhỏ, đạp giày cao gót, Hạ Hải Dụ quật cường rời đi.
Cuộc sống ở chung, cứ bắt đầu “Đối kháng” như vậy, chỉ chớp mắt đã qua một tháng. . . . . .