Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

Chương 285: Chương 285: Đại Kết Cục (P.2)






"Được rồi, cậu cố ý chọc giận tớ phải không? Không nói với cậu nữa, tớ cúp trước, cậu chuyên tâm lái xe đi!"

"Ừ, tớ biết rồi."

Khoảng mười phút sau, Hạ Hải Dụ thuận lợi tới nơi.

Lái xe vào trong bãi đỗ, nhìn quanh một vòng, không ổn, không còn chỗ đậu xe nữa!

Đúng lúc này, một hồi tiếng còi vang lên, cô ngẩng đầu lên nhìn, bên cạnh một chiếc Bentley nhìn hơi quen mắt.

Cửa xe của đối phương chậm rãi mở xuống, lộ ra gương mặt vô cùng đẹp trai của chủ xe.

Cô nhận ra được anh ta, anh ta họ Dịch, là chủ của nhà hàng này, anh ta đã mở hơn mười nhà hàng, kinh doanh rất lớn rất thuận lợi nữa, hơn nữa dáng người cũng không tệ, lại có tài năng, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của một người đàn ông kim cương, không biết có bao nhiêu cô gái ái mộ anh ta, nhưng không biết vì sao, anh ta lại có ý với cô, điều này thật sự là quỷ dị!

Tâm tình Hạ Hải Dụ có chút thấp thỏm không yên, trước đây cô đã từng nói với anh ta rất nhiều lần rồi, cô đã kết hôn rồi, hơn nữa vĩnh viễn chỉ yêu một mình ông xã thôi, tuyệt đối tuyệt đối không thể tiếp nhận một người đàn ông nào khác, nhưng anh ta vẫn không chết tâm.

Thật là hỏng bét hết cả, hôm nay sạo lại gặp anh ta ở đây!

Anh ta mở nhiều nhà hàng đến vây, sao lại cố tình xuất hiện ở nhà hàng này nha?

"Hạ tiểu thư." Người đàn ông mang họ Dịch đã xuống xe, đi về phía cô.

"À. . . . . . Dịch tiên sinh. . . . . ." Hạ Hải Dụ hơi không được tự nhiên, thật ra thì hiện giờ cô vô cùng thích người khác gọi cô là Đường phu nhân.

"Xe của em quẹo sang bên trái đi, nơi đó có chỗ đậu xe tư nhân của tôi." Người đàn ông chỉ chỉ phương hướng.

"Tôi làm vậy sao được?"

"Không cần khách khí như thế với anh!"

". . . . . ." khóe miệng Hạ Hải Dụ giật giật, lời này sao cô thấy không được tự nhiên nha?

Cô nhìn đồng hồ, lại nhìn bãi đỗ xe bên này đã đầy, thật không còn lựa chọn nào khác, được rồi, liền qua đó vậy!

"Dịch tiên sinh, cám ơn anh!" Cô lễ phép nói.

"Không phải khách khí."

Sau khi Hạ Hải Dụ dừng xe xong, cầm túi xách xuống xe, người đàn ông kia cũng đi tới gần cô, "Hạ tiểu thư, em cùng bạn đến dùng cơm sao?"

"Dạ! Đúng vậy, có một đồng nghiệp sinh nhật."

"Vậy anh có thể miễn phí cho bọn em."

"Không không không, ngàn vạn đừng làm thế, nếu không chúng tôi ăn cũng không được."

"Vậy thì bớt 80%?"

“Vâng. . . . . . Cám ơn anh. . . . . ."

Cầu trời khấn Phật sớm đến cổng nhà hàng một chút, nhìn thấy Tiểu Tiểu là có thể nói bye bye với hắn!

Nhưng, Tiểu Tiểu đâu rồi?

Không phải đã nói là ra cửa đợi cô đến sao?

"Hạ tiểu thư, có vấn đề gì không? !"

"Không có, không có. . . . . . Tôi nghĩ có lẽ bạn của tôi đã vào trước rồi, tôi trực tiếp vào trong là được."

"Vậy để anh đưa em vào!"

"Không cần, anh là ông chủ chắc chắn sẽ rất bận."

"Không sao, anh tới đây coi như thị sát nghiệp vụ."

"Vậy. . . . . . Được rồi. . . . . ." Hạ Hải Dụ gắng gượng.

Vào thang máy, đến cửa phòng, Hạ Hải Dụ lại một lần lễ phép nói lời cảm ơn, "Dịch tiên sinh, cám ơn anh!"

"Đã nói không cần khách khí, vào đi thôi, anh sẽ dặn dò nhân viên phục vụ phòng của em thật tốt!”

"Cám ơn!" Hạ Hải Dụ gật đầu một cái, đưa tay đi mở cửa, nhưng không ngờ động tác của anh ta còn nhanh hơn so với cô.

Cửa mở ra, đám người trong phòng đồng loạt nhìn về phía cô.

"Bà xã!" Thanh âm quen thuộc vang lên.

Hạ Hải Dụ suýt nữa té xỉu, thật may là một đôi cánh tay rắn chắc ôm lấy eo cô đúng lúc, hơi thở quen thuộc liền vây xung quanh cô.

Cô trợn to mắt, nhìn vào đôi mắt phương đào hoa tươi cười.

"Ông xã!" cô thét chói tai ra tiếng, ôm lấy cổ anh, hai người liền dính sát vào nhau.

Đường Húc Nghiêu nhếch khóe miệng lên, anh thích nghi thức hoan nghênh này của cô.

"Anh à, sao anh đã trở về rồi, sao không nói gì cho em biết, sao không nói em nên đến sân bay đón anh mới đúng nha, anh trở về từ lúc nào vậy, còn nữa tại sao anh lại ở chỗ này. . . . . ."

Liên tiếp ném ra vấn đề, khiến Đường Húc Nghiêu không đáp xuể, anh dứt khoát lấy môi mình ngăn cô.

"Ưm. . . . . ." Quả nhiên, đây là biện pháp tốt nhất để cô không hỏi nữa.

Ba phút sau, Hạ Hải Dụ đã sớm điên đảo thần hồn, cô mê mang nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều đang trợn mắt há mồm nhìn bọn họ!

Trời ơi, trời ạ, bọn họ mới vừa rồi đến cùng đã làm gì nha?

Cô vội vàng lui về phía sau hai bước, thoát khỏi ngực của Đường Húc Nghiêu, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng đến sắp nổ tung, đầu cúi thật thấp , ánh mắt hoàn toàn không dám nhìn sang người bên cạnh.

Trời ạ, cô sao có thể cùng anh ôm hôn ở trước mặt đồng sự!

A a a a a, về sau cô cũng không dám đi làm!

"Chúng ta về nhà thôi?" Đường Húc Nghiêu nói lên đề nghị.

"Được!"

Trong phòng một hồi xôn xao, "Đúng là không coi nhau là bạn bè mà!"

Nhưng bọn họ không quan tâm.

◎ ◎ ◎

Trên đường trở về, do Đường Húc Nghiêu lái xe, Hạ Hải Dụ ngồi ở vị trí ghế phụ bên cạnh .

"Ông xã, bây giờ anh có thể trả lời câu hỏi của em được rồi chứ, anh về từ lúc nào vậy? "

"Mới vừa."

Cô há miệng, bày tỏ kinh ngạc, "Cho nên lúc chúng ta trò chuyện anh đã xuống máy bay rồi đúng không?"

"Đúng."

"Anh đã giải quyết xong công việc rồi à? "

"Ừ."

"Nhưng sao anh lại đến đó?"

"Điều này không quan trọng!" giọng nói của anh vô cùng lạnh nhạt.

Hạ Hải Dụ nhíu nhíu mày, hậu tri hậu giác phát hiện có điều không thích hợp, anh nói chuyện thật sự quá lãnh đạm, đều chỉ trả lời một hai chữ, hoàn toàn không đáp ứng được sự quan tâm của cô!

"Tên đàn ông kia là ai? !" Giọng điệu của anh chua chua.

Cô trừng mắt nhìn, đã hiểu, anh ghen!

Con ngươi dao đọng, cô quyết định làm nũng lấy lòng anh, “ ôi, ông xã, anh ta là ai cũng không quan trọng, dù gì thì em cũng chỉ yêu anh thôi!"

"Nói miệng không bằng chứng!"

Cô cười, tiến tới, hôn một cái ở một bên má anh, "Như vậy có đủ không?"

"Em thử nói xem?"

"Được rồi, vậy thì thế này đi." cô lại hôn lên môi anh.

Sắc mặt của anh càng khó coi hơn!

Hạ Hải Dụ thu hồi cười giỡn, nghiêm túc hỏi, "Anh à, không phải là anh thật tức giận chứ?"

"Người đó là ông chủ của nhà hàng ..., chúng ta đã gặp qua mấy lần rồi, không phải rất quen sao!"

"Mặc kệ anh ta muốn gì, nhưng em chỉ yêu một mình anh!"

"Ông xã, anh đừng thế này nữa, anh xem anh mới vừa đi công tác trở về, lại giận em luôn, em thật khổ sở nha!"

"Hơn nữa em cũng đau lòng nữa!"

"Anh ngồi máy bay lâu như vậy nhất định đang mệt chết đi?"

"Chờ một lát về nhà em giúp anh chà lưng có được không?"

"Ông xã à. . . . . ."

Cô dịu dàng cầu khẩn, bởi vì anh đang lái xe, cho nên không dám đụng vào tay anh, nhưng mắt nháy nháy, miệng cũng cong lên, muốn đáng yêu bao nhiêu liền có bấy nhiêu!

"Két!” một tiếng, Đường Húc Nghiêu quả quyết dừng xe, sau đó ôm chầm lấy cô, hung hăng hôn cô.

"Ưm. . . . . . ông xã, không phải anh tức giận sao?"

"Căn bản anh chưa hề tức giận!" Anh bất mãn nói.

Cô cười, hài lòng cười, cô biết rõ anh, mặc dù anh có tính ghe tuông, nhưng nhất định sẽ tin tưởng cô, mới sẽ không bởi vì loại sự tình này mà gây gổ với cô!

Cho nên, cô báo đáp anh bằng cách hạ thấp xuống, à chính là. . . . . . Đáp lại nụ hôn của anh.

"Bà xã, không được đốt lửa!" Đường Húc Nghiêu ẩn nhẫn, liều mạng khắc chế khát vọng của mình, nếu không anh không xác định mình có thể thuận lợi lái xe về nhà hay không?

Cứ như vậy, bọn họ dọc trên đường về đi một chút dừng một chút, rốt cuộc, khi anh cắn răng nghiến lợi , lái xe với tốc độ hai trăm, trong vòng mười phút về đến nhà.

Anh đẩy ra cửa xe bên mình ra, sau đó rất hiếm thấy anh không có phong độ thân sĩ, nghiêng đầu nói với cô, "Xuống xe, nhanh lên một chút!"

Gương mặt của Hạ Hải Dụ nhanh chóng nóng bừng, giọng nói khàn khàn cùng lửa nóng trong ánh mắt của anh nói cho cô biết, một chút nữa sẽ xảy ra chuyện tình tuyệt đối tuyệt đối sẽ rất cao hơn!

Anh nắm tay cô, thậm chí là dùng sức kéo, hai người nhanh chóng đi tới phòng ngủ, hô hấp của cả hai đều dồn dập, hết sức căng thẳng như người đang bị buộc mũi tên lên mình.

Rốt cuộc, đã đến phòng ngủ, anh thô lỗ dùng chân đá văng cửa, sau đó đem cô hung hăng đè ở trên cửa.

Nhớ nhung thành bệnh, bệnh nguy kịch, Đường Húc Nghiêu không thể khống chế nổi khát vọng không ngừng của mình, không còn kịp nữa trở lại trên giường, liền xé quần áo của cô, sau đó không khách khí chút nào ăn luôn cô!

Động tác của anh nhanh chóng mà mãnh liệt, chờ mong cùng sung sướng tăng lên theo lũy thời, cô thét lên đạt tới cực điểm, anh cũng giống vậy.

Sau khi một hiệp kết thúc, Hạ Hải Dụ mệt lả tựa như ngã xuống, Đường Húc Nghiêu cũng không tốt hơn bao nhiêu, anh thở gấp gáp trong chốc lát, mới ôm cô về phía giường lớn.

Trên người của hai người cũng còn mặc quần áo, vào lúc này chúng mới có thời gian yên lặng.

"Mệt không?" Anh hỏi.

"Có." cô gật đầu.

"Nhưng mà anh còn muốn một lần nữa!"

Cô dở khóc dở cười, thuận theo ôm sát anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.