Trong phòng tắm một cuộc triền miên kinh thiên động địa đi qua, tay chân Hạ Hải Dụ mềm nhũn, lưng đau mổi, mắt thì buồn ngủ, Đường Húc Nghiêu thì đưa tay nhẹ nhàng sở lên gò má phá hồng của cô, trong đôi mắt vẫn còn nồng đậm đắc ý chưa hết.
"Nhìn cái gì vậy, không cho phép nhìn!" Cô tức giận trừng anh, bộ dạng bây giờ của cô khẳng định nhếch nhác chật vật đến chết mất, anh còn nhìn nhìn như vậy, làm cô không thoải mái!
Đường Húc Nghiêu khẽ cười, nhưng vẫn ngắm nhìn cô, an tĩnh không nói một lời.
"Sao thể? Trên mặt em có cái gì sao?" Hạ Hải Dụ bị ánh nhìn của anh làm cho da đầu run lên, không nhịn được đưa tay sờ sờ mặt của mình.
Xoay người, soi soi vào gương.
Á, trời ạ, hỏng bét hết rồi!
Tóc loạn xạ, gương mặt hồng hồng, mắt mê mang, đôi môi sưng đỏ. . . . . . Một bộ dạng bị hung hăng khi dễ qua. . . . . . Một bộ rất cần chỉnh sửa.
Chỉnh sửa?
Cô chợt nhớ tới một chuyện.
"Ông xã, mấy hôm trước anh có tham gia một chương trình trên TV, người nữ chủ trì của chương trình ấy hôm nay cũng tới tham gia hôn lễ đó!" giọng điệu của Hạ Hải Dụ có chút chua.
"Vậy sao?" chân mày Đường Húc Nghiêu nhẹ nhàng nhíu lên, cố gắng hồi tưởng, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
"Dáng dấp của cô ấy rất đẹp á!" cô ý vị sâu xa nói lời nghiêm túc nhấn mạnh.
"Vậy sao? Anh không chú ý." Đường Húc Nghiêu nghĩ một chút, phát hiện mình đối với cô chủ trì xinh đẹp xa lạ kia căn bản không chút ấn tượng, chi biết cô ta là giám đốc đài truyền hình mà thôi, cô ta rất đẹp sao, hình như rất nhiều người đã nói như vậy . . . . . Nhưng . . . . .
"Anh nghe nói cô ta đã đi chỉnh hình không ít!" Không phải anh bát quái, mà là ngày thứ hai sau buổi phỏng vấn anh , hình của anh và nữ chủ trì liền lên trang nhất, anh muốn không biết cũng khó.
"Thật không?" Hạ Hải Dụ rất tò mò.
"Không biết, buổi phỏng vấn hôm trước toàn là cô ấy hỏi anh, cũng không phải là anh hỏi cô ấy." Đường Húc Nghiêu nhún vai một cái, bộ dáng chuyện đó là đương nhiên .
"Không phải anh để ý sao?" cô hỏi.
"Để ý cái gì?" Anh không hiểu cau mày.
"Để ý cô ấy thật sự có chỉnh dung không, chỉnh dung những chỗ nào nha?"
"Anh vì cái gì mà muốn để ý chứ? Cô ấy cũng không phải là cái gì của anh!" Làm ơn, bà xã đại nhân chẳng lẽ lại muốn cùng anh lôi chuyện cũ ra để tranh cãi chứ, anh để ý hình chụp trên báo đi, nhưng khi đó rõ ràng anh ngồi cách rất xa cô ta đó nha!
"Vậy nếu là người thế nào của anh thì sao?" cô lại hỏi.
"Có ý tứ gì?" Giọng điệu của anh là lạ, nhìn nhìn cô, dè dặt cẩn trọng hỏi, "Không phải là em muốn nói với anh là em muốn đi chỉnh hình đi?"
"Nếu em nói đúng vậy thì sao?"
Bụp!
Khăn lông trên tay của Đường Húc Nghiêu rơi xuống dưới đất.
"Ai ôi, cẩn thận một chú, dơ quá!" cô duỗi tay nhặt khăn lông, nhưng sàn quá trơn, suýt nữa cô cũng ngã xuống.
"Bà xã, em không cần làm anh sợ!" Đường Húc Nghiêu ôm eo cô.
"Em không sao á..., anh không cần chuyện bé xé ra to!" Hạ Hải Dụ đem khăn lông bỏ vào bồn rửa tay, định giặt sạch nó.
"Anh không có chuyện bé xé ra to đâu, anh là đang nghiêm túc!" chân mày anh nhíu chặt vào nhau .
Hạ Hải Dụ liếc mắt xem thường, "Nhặt cái khăn lông thôi mà sao phải nghiêm túc chứ?"
"Chuyện anh đang nói là vấn đề chỉnh hình ý!" Giọng điệu của anh vô cùng nghiêm túc.
Chỉnh hình?
Hạ Hải Dụ mở trừng hai mắt, "Mới vừa không phải anh nói anh không phải để ý sao?"
"Anh không để ý người khác, nhưng em là bà xã của anh, làm sao anh có thể không để ý?"
Trời đất ơi, anh không muốn em trở nên xinh đẹp hấp dẫn hơn sao?
"Em đã đủ đẹp rồi, khiến anh thế nào cũng đều không đủ!" nói lời thật lòng trần trụi!
". . . . . ." Mặt cô hồng, đỉnh đầu bốc khói.
Hạ Hải Dụ xoay người, gở khăn lông lớn xuống, lấy nó lau khô tóc mình, khóe miệng len lén cong lên.
Sau lưng, Đường Húc Nghiêu vẫn không nói gì, sau một hồi trầm mặc thật lâu, mới lại thận trọng mở miệng, "Bà xã à, thật ra thì anh cũng không bài xích chuyện chỉnh hình này, dù sao nghề này đã rất phát triển, nhưng nếu em muốn chỉnh hình thì anh thấy đây là điều không cần, anh đã yêu bộ dạng hiện tại của em rồi!"
Cô cười, lại cố ý làm khó anh, "Nhưng em lại cảm thấy chỉnh sửa một chút cũng tốt!"
Chân mày nhíu càng chặt hơn, hiển nhiên là không đồng ý chuyện cô chỉnh hình, nhưng . . . . . .
"Bà xã à, nếu như em cảm thấy chỉnh hìn có thể khiến em thoải mái hơn, khoái hoạt hơn, tâm tình tốt hơn, thì cứ làm đi, hơn nữa anh sẽ đi theo em, nghe nói khi chích thuốc tê sẽ rất đau."
". . . . . ." Hạ Hải Dụ há hốc miệng, anh cũng cưng chiều cô quá chứ? !
Vô cùng cảm động!
Vốn định đùa giỡn nhưng giờ này tất cả tâm tình ấy đều biến mất, mũi chợt cay cay, "Ông xã à, anh sẽ làm hư em đấy!"
"Đây mục tiêu cuối cùng của anh!" Anh nhận lấy khăn lông trong tay cô, giúp cô lau khô tóc ướt.
Sau đó, anh lại đi lấy máy sấy.
"Ông xã!" Hạ Hải Dụ kéo anh.
"Sao thế?" Anh quay đầu lại nhìn cô, thấy mắt cô hồng hồng, trái tim bỗng chốc bị xiết chặt.
Cô dụi dụi mắt, sau đó hướng anh làm mặt quỷ, "Anh yên tâm đi, em sẽ không đi chỉnh hình đâu, bởi vì em sợ đau lắm!"
Nói xong, nhào về phía anh ôm anh.
Anh thuận thế hôn lên đỉnh đầu cô, "Bà xã à, hiện giờ anh cũng rất sợ đau."
"Hả? Anh đau ở chỗ nào?" cô cảm thấy không giải thích được, mở trừng hai mắt.
Anh bắt được một tay cô, hướng mình nào đó phía dưới của mình nhấn tới, âm thanh trầm thấp khàn khàn, "Em có thể giúp anh giải trừ một chút không? !"
". . . . . ." thân nhiệt của Hạ Hải Dụ trong nháy mắt tăng cao, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng như cà chua chín, "Mới vừa không phải đã làm sao?"
"Một lần sao đủ? !"
"Vậy muốn mấy lần mới đủ?"
"Không biết, làm mới biết!"
"Ờ. . . . . ." Hạ Hải Dụ ảo não rên rỉ, gương mặt nóng bỏng chôn trong ngực anh, căn bản không dám ngẩng lên, không biết có phải cô quá nhạy cảm hay không, hình như cô nghe thấy anh đang cười trộm.
"Sao nào?" Đường Húc Nghiêu biết rõ còn hỏi, độ cong của khuôn miệng rất rõ ràng.
"Anh. . . . . . Không nói cho anh á!"
"Không sao, làm là được!" Anh bất ngờ bế cô lên, một cước đá văng cửa phòng tắm ra, chạy nhanh đến giường lớn.
Đêm tân hôn, mới vừa bắt đầu khai mạc mà thôi. . . . . .