Bạch Hạo Nhiên khẽ chớp mắt, lạnh nhạt nói "Ba ngày sau là lễ trao giải, anh không thể tới dự hôn lễ được.”
"......"Hạ Hải Dụ gật đầu một cái, cô hiểu.
"Hải Dụ, em không trách anh chứ?" Anh cẩn thận nói.
"Không, dĩ nhiên là không rồi!"
"Vậy thì tốt!"
Anh đứng dậy tính tiền rồi rời đi.
Trên thế giới này, điều mạo hiểm nhất chính là, yêu một người. Bởi vì sẽ không ai biết, tâm trí mình chỉ dành cho một người, nhưng rồi đổi lại được cái gì, giống như đánh bạc vậy, biết rõ là có thể thua nhưng vẫn không nhịn được mà dấn thân vào.
"Hải Dụ, chúc em hạnh phúc!"
Anh yêu em nhưng điều này không liên quan tới em, cho dù đêm đến vô cùng nhớ nhung nhưng nhớ nhung đó cũng chỉ có mình anh, sẽ không để tới trời sáng.
Anh yêu em, điều này không liên quan tới em, nó chỉ thuộc về anh mà thôi, chỉ cần em được hạnh phúc, anh đau khổ cũng không sao.
Từ bỏ, nước mắt rơi trước khi quay đầu đi, đơn giản chỉ là lưu lại một chút bóng dáng, từ bỏ, đem ngày hôm qua chôn tận đáy lòng, lưu lại những kỉ niệm tốt đẹp nhất, từ bỏ khiến cả hai sống thoải mái hơn.
Đời này duyên phận không thành, chỉ có thể gọi lời hẹn gặp lại, thật sự rất cảm ơn vì thời gian qua có em ở bên.
Không cần em phải nhớ anh cả đời, chỉ mong em đừng quên trong thế giới của em, anh đã từng bước vào.
Không cần thỉnh thoảng gặp nhau đều coi như quen biết, cũng không phải là đã từng quen biết, cũng sẽ khiến cho người ta nhớ thương.
Ít nhất, kiếp này chúng ta cũng có thể quay đầu nhìn lại quãng thời gian đã qua.
Trái Đất lớn như vậy có thể gặp được em thật không dễ dàng, cảm ơn trời cao đã tạo duyên phận lần này cho chúng ta gặp nhau.
Đừng quên trong thế giới của em, anh đã từng bước vào.
**************
Ban đêm, Hạ Hải Dụ trằn trọc trở mình, cả đêm không ngủ được.
Đêm khuya, không biết có bao nhiêu người không ngủ được giống cô.
Có lẽ trong lòng mỗi người đều có những kỷ niệm, không thể nói cùng ai, chỉ có thể bày tỏ với chính mình trong đêm khuya..
Thật ra thì có nhiều chuyện cũ không cần kể cho người khác, cứ coi đó là kỷ niệm, thương cảm nhưng cũng thật mĩ lệ.
Lặng lẽ đứng dậy, ra khỏi phòng ngủ, đi tới phòng bếp, mở tủ lạnh ra, tâm trạng có chút rối bời.
Từ từ mở tủ lạnh ra, cô lấy ra cái hộp nhỏ mà cô rất quý.
Trước đây không lâu, lúc dọn nhà, cô đã cố ý mang đi, mở cái hộp nhỏ ra, bên trong là cái nhẫn chocolate mà Hạo Nhiên tặng.
Bởi vì vẫn luôn đặt trong tủ lạnh, nên chiếc nhẫn không có tan ra dù chỉ một ít, vẫn là hình dáng hoàn mĩ như trước đây, vẫn là màu sắc thuần túy, hoa văn trơn bóng, tất cả đều là chính tay anh làm.
Có người nói, phụ nữ cả đời có 3 lần yêu: lần thứ nhất u mê, lần thứ hai tiếc nuối, cuối cùng là trọn đời.
Cô biết tình cảm của mình cũng như vây, Thần Dật là mối tình u mê, Hạo Nhiên là sự tiếc nuối , mà Đường Húc Nghiêu chính là cả cuộc đời của cô.
Nước mặt lặng lẽ rơi.
Mấy ngày nay thật bận rộn, khiến cho cô không có thời gian ngồi xuống tưởng nhớ lại một thời đã qua, để đi tới đoạn đường này, không biết cô đã phụ lòng bao nhiêu người.
Nhưng, không yêu một người rồi cũng sẽ tàn nhẫn buông tay ra.
Có một số việc nhất định phải trở thành chuyện cũ, có một số người nhất định sẽ trở thành cố nhân, con đường này nhất định phải một mình mình tự bước đi.
Trong cuộc đời con người có lẽ sẽ có rất nhiều loại kinh nghiệm yêu, nhưng không thể để tình yêu đã qua trở thành một loại tổn thương đối với mình.
Xoay người muốn trở về phòng, chợt thấy cách đó không xa có một bóng người.
"A!" Hạ Hải Dụ giật mình.
Đường Húc Nghiêu vội vàng bật đèn, đến gần, ôm lấy bả vai cô, sau đó giống như dỗ dành một đứa bé xoa đầu cô "Đừng sợ đừng sợ, là anh"
"Anh...........Làm em sợ muốn chết!" Hạ Hải Dụ vỗ vỗ ngực, hướng anh làm nũng.
"Thật xin lỗi, anh không cố ý!" Đường Húc Nghiêu ôm lấy cô, nhỏ giọng xin lỗi.
Hạ Hải Dụ từa đầu vào lồng ngực anh thì thầm " Sao anh vẫn còn thức?"
"Nhớ em!" Đường Húc Nghiêu có chút uất ức nói.
Anh trai cùng chị dâu không biết nghe ai nói lung tung, nói giường cưới phải chờ đến đêm tân hôn mới có thể ngủ, hai ngày nay anh và cô phải chia phòng ra để ở, chỗ của anh là phòng khách.
Đêm dài đằng đẵng, vô thức ngủ.
Hạ Hải Dụ nhìn bộ dạng cô đơn của anh, không nhịn được có chút hả hê "Còn ba ngày nữa thôi mà!"
Đường Húc Nghiêu nhíu nhíu mày, nếu chỉ có ba ngày thì anh không phải sợ, mấu chốt là ba đêm! Bàn ngày "Vèo" 1 cái là trôi qua, nhưng buổi tối quả thật là gian nan!
"Bà xã.." Anh không có ý tốt tới gần cô, đôi tay đầy vẻ mờ ám quấn chặt eo cô.
"Chuyện gì thế, ông xã?" Hạ Hải Dỵ sao có thể không hiểu ý tứ của anh chứ, nhưng cô cố ý ra vẻ không hiểu , cười đến vô tội.
"À, là thế này...........phòng khách không có ấm như phòng ngủ.......anh sợ em cảm lạnh..........muốn hỏi em có cần anh giúp ấm giường không.......Em xem, người anh rất nóng đấy!"
Nói xong anh cầm lấy tay cô đặt lên lồng ngực nóng ran của mình.
Hạ Hải Dụ trừng mắt một cái, dùng sức rút tay lại "Ông xã, bây giờ cũng đã vào mùa hè rồi, em không cần ấm giường, ấm quá sẽ bị rôm sẩy mất!"
"Nhưng bà xã à, anh nóng đếm sắp bị thiêu mất rồi!"
"Vậy anh chui vào trong tủ lạnh cũng tốt lắm!"
Anh khiêu mi cười cười nói "Trong tủ lạnh sợ không có chỗ của anh! Có nhiều đồ như vậy rồi nào là sữa tươi này, tái cây này, đồ hộp này, còn có cái gì mà chocolate nữa................."
Hả?
Câu nói này của anh sao nghe giống như có hàm ý khác vậy.
Hạ Hải Dụ híp híp mắt " Vừa rồi anh nhìn thấy, có phải không?"
"Hả? Thấy cái gì? Em làm cái gì? Chẳng lẽ có cái gì đó anh không nên thấy sao?" Anh giả ngu.
"Lòng dạ hẹp hòi!"
Đường Húc Ngiêu hừ lạnh một tiếng, nếu lòng dạ anh hẹp hòi như cô nói thì đã sớm thừa dịp cô không chú ý mà đem cái nhẫn chocolate đó vứt đi! Không, là ăn mới đúng! Đến lúc đó cô có muốn hỏi tội thì cũng chỉ có thể hỏi tội trong miệng anh!
Chỉ là anh sẽ không làm như vậy, bởi vì anh biết: dù chỉ nhớ 1 chút thì cũng không có cách nào lau đi, giống như một số người không thể tìm cách thay thế!
May mắn chính là, anh và cô đều là độc nhất vô nhị của nhau .