". . . . . ." lông mày Đường Húc Nghiêu lập tức nhăn chặt lại, cô gái luôn bám anh, Triệu Chỉ Tịch năm phút trước vừa gọi điện thoại báo cho anh cô từ bên Australia sang Mỹ thăm anh, lại là sự thật. Cô còn nói là cho anh một điều ngạc nhiên, có mà sợ hãi thì đúng hơn!
"Buông tay!" Anh trầm mặc, đôi môi mỏng nói ra hai chữ.
Triệu Chỉ Tịch dĩ nhiên không nghe lời, chẳng những không có buông tay, còn ôm anh chặt hơn, "Ơ kìa, em từ xa xôi chạy đến tìm anh vậy mà anh còn muốn đẩy em đi sao, anh thật là xấu xa!"
Đường Húc Nghiêu nghiến răng mở miệng cảnh cáo: "Triệu Chỉ Tịch, anh không có gọi em tới, buông tay ra nhanh nếu không anh sẽ không khách khí đâu!"
"Không khách khí thì sao, anh dám đánh em sao? !" Cô hếch cằm khiêu khích, nhẹ nhàng nói "Anh mà dám đụng đến một cọng tóc của em, em sẽ đi nói với anh rể anh bắt nạt em!"
Đường Húc Nghiêu nhíu mày, "Chiêu này không phải lần trước em đã dùng qua rồi sao?”
"Lần trước là lần trước, lần này là lần này, đây là nước Mỹ, em sống không quen, anh thử đối với em không tốt em sẽ làm bộ như bị tủi thân thật nhiều xem họ có dạy dỗ anh hay không!"
". . . . . ." Mặt Đường Húc Nghiêu xanh mét, suy nghĩ một chút, được rồi, anh trước tiên sẽ dỗ dành cô sau đó nghĩ biện pháp đuổi cô về Australia!
Thấy anh không nói gì nữa, Triệu Chỉ Tịch đắc ý, hưng phấn kêu la, "Đi thôi, đưa em đến nhà của anh xem một chút, em muốn kiểm tra xem anh có giấu cô gái nào trong nhà không!"
" Liên quan gì đến em!" Đường Húc Nghiêu vừa tức giận vừa nói.
"Sao lại không liên quan đến em, em ngàn dặm xa xôi đến tìm anh, vốn là tới từ tối hôm qua, nhưng chuyến bay lại bị trễ, hey, em thật vất vả, anh chẳng lẽ không có một chút cảm động nào sao? !"
Có ma mới cảm động!
Đường Húc Nghiêu hừ lạnh một tiếng, không để ý tới cô,nhấc chân lên lầu.
Triệu Chỉ Tịch chu miệng lên, bộ dáng rất tức giận, tự nói thầm, "Thật là ghét, mình sao phải đi chịu tội vậy, bao nhiêu đàn ông theo đuổi mình nhưng mình hết lần này đến lần khác chỉ muốn với anh, a a a a a, đáng giận! Đáng giận chết mất!"
"Này, Đường Húc Nghiêu, chờ em một chút !" Tiến lên hai bước, bàn tay khoác vào tay anh.
◎◎◎
Tại chỗ rẽ cầu thang, Hạ Hải Dụ chợt lui về phía sau mấy bước, ẩn mình vào sâu, đợi nghe tiếng bước chân của Đường Húc Nghiêu cùng Triệu Chỉ Tịch đi xa mới từ từ tiến về chỗ cũ.
Nhìn hành lang không còn người nào, trong nháy mắt lòng cô thật trống trải, còn có một cảm giác kỳ quái.
Cô gái kia là ai, mới sáng sớm đã tìm Đường Húc Nghiêu, bọn họ còn rất thân mật, anh mang cô về nhà!
A, Hạ Hải Dụ, cô bị sao vậy, tại sao lại cảm thấy buồn bực vậy?
Hình như là. . . . . . Ghen . . .
Trời ạ, cô lại đang suy nghĩ lung tung cái gì, cái gì ghen, chuyện của Đường Húc Nghiêu có liên quan gì đến cô, chẳng lẽ bởi vì ngày hôm qua anh nói thích cô, cô bắt đầu có ý nghĩ kỳ quái rồi hả ? !
Không được ngốc, anh chắc chỉ trêu chọc cô, con gái bên cạnh anh còn nhiều, trên truyền thông và tạp chí có rất nhiều cô gái xinh đẹp mà diễn viên điện ảnh cũng rất nhiều người nổi tiếng, còn có cô gái mới vừa rồi, xinh đẹp, đáng yêu, hoạt bát, cô cùng người ta so sánh còn kém xa!
Ôi, không đúng, cô cùng người ta so cái gì, hoàn toàn không cần thiết!
Hạ Hải Dụ, bây giờ điều cô quan tâm không phải là những thứ này, mà vấn đề là cuộc điện thoại vừa rồi!
Tiểu Vân hi vọng đối với cô lớn như vậy, cô lại bỏ qua cơ hội. . . . . . Ai. . . . . .
Nhìn đồng hồ, không xong, sắp muộn giờ rồi!
Hạ Hải Dụ co chân chạy, ý nghĩ quái dị trong đầu kia còn chưa có biến mất cô cảm thấy mình thật sự là có vấn đề!
◎◎◎
Mặc dù vẫn còn rất sớm, nhưng trong siêu thị khách hàng cũng không ít, Hạ Hải Dụ mua một ít rau mới, đều là những món mà Bạch Hạo Nhiên thích.
Sau đó lại mua mấy hộp sữa chua, để cho tiểu Vân. Ừ, coi như là lấy lòng cô ấy đi, bởi vì cô không có gọi điện thoại trước, nói không chừng tiểu Vân sẽ rất buồn bực, cho nên mua chút ăn ngon đút lót cô ấy. Mặc dù biết tiểu Vân sẽ không trách cô, nhưng cô vẫn muốn xin lỗi.
Ôi, duyên phận giữa người với người sao lại lạ vậy, tiểu Vân sao lại gặp được Thiệu Hoành vậy, cô muốn kéo xa khoảng cách với Đường Húc Nghiêu thế nào đây? !
Thật phiền !
Trong đầu một mảnh rầu rĩ đi tới khu đồ ăn vặt.
Người ở khu đồ ăn vặt ít hơn so với khu bán rau, hơn nữa khách hàng phần lớn là thanh niên, có cặp tình nhân, còn có một nhà ba người đều đi… ai cũng có người đi cùng.
Chỉ có cô, cô đơn.
Khắp nơi trong siêu thị đều còn không khí ngày lễ tuần trước, áp phích quảng cáo còn chưa được cất đi, bóng bay năm màu còn phất phới như chứa đầy hi vọng bay cao.
Trẻ nhỏ ngồi ở trong xe đẩy cũng ngước đầu, nhìn những trái bóng bay chứa đầy "Hi vọng" đó, không ngừng đưa tay ra với.
"Bóng bay . . . . . bóng, bóng. . . . . . Cha, mẹ, con muốn bóng bay. . . . . ." Một cô bé tóc vàng mắt xanh, bộ dáng đáng yêu như thiên sứ, ngồi ở trong xe đẩy, đưa tay với bóng bay, nhưng bé với không tới, vì vậy cô bé còn chưa hiểu chuyện lập tức đứng lên.
"A ——" lập tức xe đẩy có cô bé bị trượt ra ngoài, thân thể nhỏ bé cũng lảo đảo muốn ngã.
"Bảo bối!" cha mẹ cô bé đứng ở gian hàng phía trước, trong tay còn cầm hàng hóa, muốn đem bảo bối của họ giữ lại nhưng không kịp
Hạ Hải Dụ vừa vặn đứng ở đối diện, mắt thấy xe đẩy có cô bé hướng mình xông tới, cô trợn to hai mắt, quay đầu lại tìm hiểu xem, phía sau là cây cột to vậy, nếu như cô tránh ra, thì cô bé kia sẽ bị đập mạnh vào cột, nhưng nếu như cô không tránh ra, cô cũng sẽ bị đụng phải rất mạnh.
Thời điểm nguy kịch, Hạ Hải Dụ không biết lấy dũng khí từ đâu, lại như ma xui quỷ khiến chạy về phía trước, dùng hai cánh tay của mình, hướng về cô bé chặn lại xe đẩy.
Ừ, thật là đau!
Nhưng mà cô bé không có việc gì, chỉ là sợ quá mà khóc.
"Ô. . . . . . Ô ô. . . . . ." nước mắt đầy mặt.
Hạ Hải Dụ muốn đi qua ôm cô bé, nhưng cánh tay lại nâng không dậy, hai cánh tay giống như không còn là của mình nữa, hoàn toàn không nghe sai bảo. . . . .