Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

Chương 229: Chương 229: Hoạch định tốt đẹp






". . . . . ." Cô gái lễ tân cũng hít một ngụm khí lạnh.

Sao, người bạn nhỏ này nhìn lại quen mắt đến vậy?

Trời ạ!

Cô bé quả thực là cùng với tổng giám đốc như đúc ra từ một khuôn ra!

Ngũ quan tinh xảo không chút tì vết, thực quá giống!

Nhất là đôi mắt kia!

Cô gái lễ tân há miệng, cô bé này thật sự là con gái của tổng giám đốc?

"Xuỵt. . . . . ." Hạ Thủy Tinh đưa một ngón tay trắng non mềm đặt ở trên môi, ý là không cho lộ ra.

Cô lễ tân vội vàng che miệng, không biết vì sao, một đứa bé nhỏ như vậy mà thậm chí lại có lực uy hiếp, khiến cho cô phải ngoan ngoãn gật đầu một cái.

Hạ Thủy Tinh hơi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đối với cô lễ tân cười như hoa nở rộ, sau đó lần nữa đeo kính mắt cỡ lớn của mình lên, xoay người, ‘tạch tạch tạch’ ấn mật mã, rồi tự nhiên mà đi vào thang máy.

Thang máy trực tiếp đưa cô bé lên lầu trên cùng, Hạ Thủy Tinh thuận lợi tiến vào phòng làm việc của tổng giám đốc Đường Thịnh Đường Húc Nghiêu.

Thân thể nhỏ bé xô cửa, đầu nhỏ ló vào trước, nhìn. . . . . . nhìn. . . . . .

Quả nhiên là không có ai!

Lần nữa gở kính mắt xuống, tiện tay để vào trong ba lô dâu tây, sau đó Hạ Thủy Tinh bắt đầu ngắm nhìn bốn phía, quan sát cả phòng làm việc.

"Ừm. . . . . . Ba thưởng thức quả nhiên tốt!" cô bé gật đầu một cái, đối với phong cách của các thiết bị lắp đặt trong phòng thực rất hài lòng.

Đi tới trước bàn làm việc lớn, một bên trên mặt bàn có hai màn hình máy vi tính, một vài đồ dùng làm việc, còn có một chậu trồng hoa nhỏ, một bên thì bày một hàng khung hình lớn, bên trong tất cả các khung hình đều là ảnh chụp chung cùng mẹ con cô bé.

Đếm, tổng cộng có mười khung hình!

À, đây không phải là những tấm hình mà mỗi lần ba đến Mỹ thăm mình rồi chụp ư. Sau đó ba đem chúng về để bày ở đây sao?

Ba thật tốt!

Bàn tay nhỏ bé không nhịn được sờ sờ những khung hình kia, cuối cùng còn không nhịn được mà hôn lên chúng!

Hôn xong, đem khung hình để lại chỗ cũ, khi nhìn tới tấm hình có mẹ thì Hạ Thủy Tinh không nhịn được có điểm chột dạ.

Bất an nuốt nước miếng một cái, thầm nghĩ chắc rất mau mẹ cũng sẽ biết chuyện mình trộm đi gặp cha thôi, đến lúc đó thực xong đời mình, nhất định mẹ sẽ đánh mình mất!

Nhưng mà . . . . . . ba sẽ bảo vệ mình!

Mình tin chắc điều đó!

Hạ Thủy Tinh tự an ủi mình một phen, nhếch miệng mà cười cười, dời tầm mắt hướng nơi khác.

Ha ha, nơi đó có một cái cửa nhỏ!

Nếu như mình đoán không sai, thì nơi đó chính là nơi mẹ đã nói, phòng nghỉ ngơi của ba trong truyền thuyết!

Đi tới, đẩy cửa, bước vào, đôi mắt xinh đẹp trong nháy mắt trợn to, woa woa woa, thật sự có giường!

Nhanh chóng chạy tới, đem ba lô dâu tây vứt sang một bên, ‘bụp’ một cái ngồi lên giường, nhấc mông nhỏ nhảy hai cái, "Ừm, rốt cuộc đã có thể nghỉ ngơi rồi!"

Dù sao cũng là một đứa nhỏ chỉ mới năm tuổi, phải trải qua chuyến bay đường dài, còn có thể chống đỡ đến bây giờ đã đến cực hạn rồi.

Ở trên giường, Hạ Thủy Tinh có một cảm giác thỏa mãn cùng hạnh phúc trước nay chưa từng có!

Cô bé cởi giày ra, liền trực tiếp chui vào trong chăn, gối đầu cùng chăn đều giống nhau là đều còn lưu lại một mùi hương quen thuộc, ừm, là mùi hương của ba!

Thật tốt!

Nhếch miệng lên, tạo ra một đường cong thật lớn.

Thuận tay vớt một chiếc gối ôm vào lòng, bắt đầu nhắm mắt lại ngủ.

Á, không đúng không đúng, trước khi ngủ mình có thói quen sẽ phải uống sữa tươi!

Suy nghĩ một chút, mở mắt, lại bò dậy.

Nhớ mẹ đã nói qua, ở phòng này còn có gian bếp nhỏ, đi tìm một chút vậy!

Lật người xuống giường, đi giày nhỏ vào, Hạ Thủy Tinh tìm tới phòng bếp nhỏ rồi tìm kiếm đồ ăn, liếc nhìn trên mặt bàn ăn bằng thủy tinh không có đồ ăn nào!

Nghiêng đầu liếc một cái nhìn thấy tủ lạnh, trong đôi mắt phát ra ánh sáng chờ mong!

Đưa tay mở cửa tủ lạnh ra, ừm, đồ vật bên trong vô cùng nhiều, nhưng hình như không có sữa tươi à!

Ba cũng không uống sữa tươi sao?

Sữa tươi rất có dinh dưỡng mà!

Hạ Thủy Tinh cau mày, cảm thấy thất vọng.

Trong tủ lạnh mặc dù có rất nhiều thứ, nhưng đều không phải là thứ thích hợp với cô bé!

Hừ hừ, cô bé có một ý tưởng vĩ đại, về sau muốn tất cả các đồ ăn vặt mà cô bé thích ăn nhồi vào toàn bộ tủ lạnh! Sữa tươi, bánh pút-đing, rồi cả chocolate nữa!

Còn nữa, cô bé muốn đem búp bê mình thích đặt trên chiếc giường kia, như vậy thì khi ngủ cô bé có thể ôm nó mà ngủ!

Ha ha ha, ngẫm lại hết thảy liền cảm thấy tốt đẹp!

Hạ Thủy Tinh thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, thân thể nhỏ bé chuyển một cái, tầm mắt lơ đãng chăm chú nhìn hai cái cốc.

À, là cốc đôi!

Cô bé cầm lấy cái cốc lên, ngắm kỹ, cô bé rất thông minh nên liền hiểu được ý nghĩa của những chữ viết trên đó, nghĩa là ba mẹ cùng nhau sử dụng chúng!

Á, cô bé lại có thêm một ý tưởng nữa, cô bé muốn có một cái cốc của riêng mình được bày ở chổ này!

Nhìn vào mới giống một nhà ba người!

Còn có, cô bé phải bày thêm một chiếc bàn học sinh ở chỗ này, tốt nhất cái bàn có màu hồng!

Vị trí đặt thì sao?. . . . . . Phòng này hơi nhỏ, liền đặt bên cạnh bàn làm việc bên ngoài của ba là được rồi!

Hạ Thủy Tinh ảo tưởng hết việc này sang việc khác, bất tri bất giác, cô bé đã đen nơi này trở thành nhà, căn nhà chân chính thuộc về một gia đình ba người!

Cảm giác buồn ngủ vô hình tiêu tán, Hạ Thủy Tinh quan sát khắp nơi, hoạch định mọi việc, vừa tưởng tượng, vừa cười, mà chính cô bé cũng không phát giác ra khóe miệng của mình vẫn luôn cong lên .

Cửa phòng làm việc, bỗng nhiên có một người dùng lực lớn đẩy ra, liền truyền tiếng bước chân đi vào dồn dập.

Hạ Thủy Tinh nhạy bén quay đầu, vừa nhìn thấy bóng dáng của người đi vào, lập tức như đạn bắn ra từ pháo nhào tới, "Ba!"

Giọng nói ngọt ngào đánh thẳng vào nội tâm của Đường Húc Nghiêu, mà thân thể nhỏ bé mềm mại trong ngực cũng gây cho anh cảm thụ mạnh mẽ nhất.

Một lòng thấp thỏm, cuối cùng đã có thể bình yên!

Anh vừa nhận được điện thoại của Thiệu Hành và Vân Tiểu Tiểu liền lập tức phóng xe đến sân bay, dù thế nào cũng không nghĩ đến, con gái của anh sẽ lớn gan mật lớn giống trời, cư nhiên một mình bay đến đây! Anh thật sợ công chúa nhỏ của mình bị người ta lừa bán đi mất!

Hiện tại được nhìn thấy là tốt rồi, công chúa nhỏ đang ở trong lòng anh, con bé bình an vô sự!

Hạ Thủy Tinh uốn a uốn éo, thuận lợi bò lên trên, cuối cùng hai bàn tay nhỏ nhắn đan vào nhau rồi vòng quanh cổ của Đường Húc Nghiêu, hai cha con đã có độ cao tương xứng, hai đôi mắt đen nháy nhìn thẳng vào nhau, cặp mắt trẻ con thuần khiết đối với cặp mắt ôn hòa, trong suốt đối với tĩnh mịch.

"Ba! Nhìn thấy con ba có thấy ngạc nhiên vui mừng không?"

". . . . . ." Khóe miệng Đường Húc Nghiêu co giật, ngạc nhiên vui mừng? Kinh ngạc thì không đủ hình dung! Quả thực phải là kinh hãi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.