Lén lén lút lút cả ngày, cẩn thận từng chút một tránh khỏi đủ loại cơ hội
chạm mặt trực tiếp với Đường Húc Nghiêu, cuối cùng hết khổ rồi!
Nhưng mà, bây giờ mới có một ngày, cuộc sống về sau thì thế nào đây? !
Cô cũng không thể che che giấu giấu mãi, lúc nào đến phòng anh làm việc cũng phải giả vờ đau bụng đi WC sao?!
Bất quá, bụng cô hôm nay quả thật có chút không thoải mái, nằng nặng, mơ hồ có chút đau nhức.
Một hai ba vị thư kí liên tục nháy mắt với cô, tỏ vẻ rất hiểu, nhìn làm
người ta xấu hổ! Chẳng qua đau bụng mà thôi, cũng không phải là nơi đó!
À. . . . . . Không đúng không đúng, nơi đó cũng đau !
Đều tại tên sắc lang Đường Húc Nghiêu kia tối qua quá thô lỗ, hơn nữa còn
không biết tiết chế, làm xong một lần lại một lần, cứ như chưa từng thấy qua phụ nữ, giày vò chết cô!
Biết rõ là lần đầu tiên của cô, cũng không biết phải thương hoa tiếc ngọc, thật là. . . . . . ích kỉ xấu xa! Đại xấu xa!
Càng nghĩ càng đỏ mặt, càng nghĩ càng chán nản, Hạ Hải Dụ có chút nổi cơn
tam bành sửa sang lại dáng vẻ và đồ tùy thân cho tốt, “Kịch kịch kịch”
long trọng đi xuống đường. . . . . .
A!. . . . . . Thật là đau!
Theo thói quen bước đi nhanh, nhưng hôm nay chỗ đó rất không thoải mái, lúc
đi bộ cũng sẽ mất tự nhiên, a a a, Đường Húc Nghiêu ghê tởm, tên háo sắc ghê tởm!
Trong cơn giận dữ, Hạ Hải Dụ vừa đi vừa nói thầm, trên khuôn mặt trắng nõn tràn ngập dữ tợn.
Sau lưng cách đó không xa, Đường Húc Nghiêu lái ô tô chậm chạp mà đi, đem
bộ dáng rối rắm của cô vào trong tầm mắt, môi mỏng nhịn không được cong
lên, mơ hồ lộ ra đắc ý.
Mắt đen híp lại, tăng nhanh tốc độ xe, lập tức đuổi tới trước mặt, nhấn mạnh còi xe như muốn trêu tức, “Pin ——”
Hạ Hải Dụ chợt giật mình, có chút khó chịu quay đầu lại, sau khi thấy chiếc Lamborghini lóa mắt kia, trong nháy mắt híp mắt lại.
Âm hồn bất tán!
Đường Húc Nghiêu thấy cái mặt nhỏ thù hằn của cô, lại không nhịn được buồn
cười, chậm rãi dừng xe, mở ra cửa ghế trống, ý bảo cô, “Lên xe! Tôi chở
em!”
“Không cần!” Hạ Hải Dụ không chút do dự cự tuyệt.
“Không cần khách khí, dù sao cũng là tôi làm em không thoải mái, tôi phụ trách là đúng thôi!”
Hạ Hải Dụ giận đến nói không ra lời, ai muốn anh ta phụ trách chứ, anh ta cứ nhắm mắt làm ngơ cho cô là tốt lắm rồi!
Đường Húc Nghiêu càng muốn khiêu khích, cong môi, cười uy hiếp, “Nếu em không lên xe…, tôi cũng không ngại theo phía sau đâu!”
“. . . . . .” Hạ Hải Dụ cắn răng, hình như nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn.
Anh huênh hoang như vậy, xe cũng huênh hoang như thế, nếu cô vẫn cứ đi,
khẳng định ngày mai sẽ được lên báo đó, làm ơn đi, cô cũng không muốn
xấu hổ mất mặt!
Tức giận, mở cửa lên xe.
Hạ Hải Dụ ngồi xong, cẩn thận cài dây nịt an toàn, nhưng đôi tay nhỏ bé vì căng thẳng nào đó nắm thật chặt tay vịn.
Ánh mắt Đường Húc Nghiêu quét cô một cái, nghi ngờ hỏi, “Em rất sợ ngồi xe? !”
“Tôi mới không nhát gan như vậy!” Cô kiên quyết phủ nhận.
Anh nheo mắt, lộ ra hoài nghi, anh nhớ lần thứ hai bọn họ gặp mặt, cô bởi
vì anh tăng tốc mà bị say xe, ói đến mềm người, hơn nữa còn ngất! Rõ
ràng rất sợ, còn giả bộ không sao, cô nhóc này, hình như có rất nhiều bí mật!