Hạ Hải Dụ bị ném lên giường lớn, cả người bị Đường Húc Nghiêu vững vàng áp chế.
Sau một hồi tranh đoạt dưỡng khí, anh ngẩng đầu lên, hai mắt sáng quắc, "Anh muốn ăn hết em!"
Hạ Hải Dụ khẩn trương không dám làm ra bất kì một cử động nhỏ nào cả, cà lăm nói, "Quá. . . . . . Quá nhanh đi. . . . . ."
Đường Húc Nghiêu nghiến răng nghiến lợi, "Mau gì mà mau, em có biết anh đã kìm nén bao lâu rồi không, sắp làm anh nổ tung rồi!"
"Còn nữa, chờ một chút đi!"
"Còn phải chờ !"
Từ ngày đầu tiên cô đến San Francisco, anh liền bắt đầu chờ đợi, chờ cơ hội đến gần cô, chờ cơ hội theo đuổi cô, chờ cơ hội để cho cô tiếp nhận anh, đợi đợi đợi đợi đợi. . . . . . Cuối cùng đợi đến bây giờ khi hai người bọn họ danh chính ngôn thuận, còn phải đợi gì nữa đây, đã chờ lâu như vậy rồi, cô còn muốn anh chờ?
NO!
Vung tay lên, anh đem những thứ cản trở vứt hết xuống sàn nhà, sau đó cởi bỏ áo sơ mi, lộ ra thân hình gầy gò rắn chắc.
Hạ Hải Dụ thở càng lúc càng nhanh, trái tim nhỏ thình thịch nhảy loạn trong ngực tựa như một con thỏ nhỏ.
Mặc dù bọn họ đã từng có lần thứ nhất, nhưng tình huống khi đó tình huống với hiện nay không giống nhau, khi đó là giao dịch, còn bây giờ là. . . . . . Lưỡng tình tương duyệt.
Cảm giác thật là kỳ quái a!
Biểu tình, rất cứng ngắc.
Đường Húc Nghiêu vừa cởi nút áo cô, vừa an ủi cô, "Không cần căng thẳng như vậy, đâu phải anh sẽ không ăn em!"
Hạ Hải Dụ ngượng ngùng nói, "Mới vừa rồi không phải anh nói muốn ăn hết sao?"
". . . . . ." Gương mặt đẹp trai trở nên ửng đỏ, anh ý thức được mình vừa nói sai, vội vàng sửa lời nói, "Khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . . anh sẽ cẩn thận ăn từng li từng tí, em đừng khẩn trương."
Như vậy là an ủi người khác, muốn không cần khẩn trương là không khẩn trương được sao!
Mặt biến thành trái mướp đắng.
Đường Húc Nghiêu nhìn nét mặt của cô, hết sứ bất mãn, cúi đầu, hôn cô đến thần hồn điên đảo.
Thanh âm từng chiếc quần áo bị rơi trên sàn nhà. . . . . .
Một lát sau ——
Ánh mắt Hạ Hải Dụ mê ly, sợ hãi hỏi, "Đường Húc Nghiêu. . . . . . Lần này. . . . . . Còn có đau như lần trước không. . . . . ."
"Không thể nào." Anh trả lời lập lờ nước đôi, bởi vì anh cũng không biết a!
"Cái gì cơ, rốt cuộc là sao, còn không thể nào là sao? Anh nói như vậy, em không làm nữa a!"
". . . . . ." Anh trừng cô, tên đã lắp vào cung rồi, còn nói không làm? Muốn anh bị hỏa dục thiêu chết sao?
Cảm nhận được anh đang căm tức nhìn mình, Hạ Hải Dụ cũng cảm thấy mình có phần quá đáng, nhắm mắt, cắn răng chờ đợi thống khổ sắp tới.
Chỉ chốc lát sau ——
"Oa, Đường Húc Nghiêu, hình như không đau a. . . . . So lần trước cảm giác tốt hơn nhiều. . . . . . anh nhỏ nha. . . . . ."
"Không được nói nữa! Đó là ngón tay!"
". . . . . ."
"Cái này mới là của anh!"
"A a a a a. . . . . . đau! Đường Húc Nghiêu, sao anh lớn như vậy ?"
". . . . . ."
"Đường Húc Nghiêu, lần này so lần trước còn lớn hơn a. . . . . .sao anh làm cho. . . . . . A a a a a. . . . . .có phải hay anh có tật xấu gì không … a. . . . . ."
"Anh. . . . . . Anh. . . . . ." Anh mới vừa mới tiến vào một chút xíu có được hay không!
"Ô. . . . . . Đau chết. . . . . . A a a a a. . . . . ."
"Ừ. . . . . ."
"Đường Húc Nghiêu. . . . . . anh là đồ lưu manh. . . . . . Giết người sao . . . . . A a a a a. . ."
"Đúng rồi, anh xin lỗi. . . .em hãy cố nhịn một chút. . . .Lập tức sẽ không đau. . . . Ừ. . ."
"Đau a a a a a. . . . . ."
"Nha. . . con cá nhỏ. . . . Em đừng kêu nữa. . . ..anh muốn. . . . . . Không chịu nổi. . ."
"Khốn kiếp. . . . . .em mới không chịu nổi. . . .."
"Này! Hạ Hải Dụ, em đừng lộn xộn!"
"Đường Húc Nghiêu! Người lộn xộn là anh ý!"
". . .. . Ngoan, nhịn thêm chút nữa . . . . . Rất nhanh sẽ tốt lên thôi . . . . . Ngoan nha. . "
Nửa giờ sau ——
"A a a a a. . . . . . Đường Húc Nghiêu anh là tên lường gạt!"
"Ừm!"
"Anh nói nhịn một chút là sẽ tốt thôi, sao lâu như thế em còn chưa tốt chút nào?"
"Anh. . . . . Anh. . . . . ."
"Còn bao lâu nữa!"
"Chờ một lát anh xuống. . . . . một chút nữa. . . . . . Ừm. . . . . ."
"Em chờ lâu lắm rồi. . . . Nhanh lên một chút ngừng đi. . . . . . A a a a a. . . . . ."
". . . . . ."
Lại gần nửa canh giờ nữa ——
"Đồ lưu manh, nhanh lên ra ngoài cho em!"
"Hoàn. . . . . . Vẫn chưa xong mà . . . . ."
"Lúc nào thì mới xong . . . . . A a a a a. . . . . .anh chậm một chút á. . . . . ."
"Ừm . . . . ."
"A a a a a. . . . . . sao anh lại dùng sức như vậy a. . . . . ."
"A. . . . . ."
"A a a a a. . . . . ."
"Hạ Hải Dụ, anh yêu em!"
"Đường Húc Nghiêu, em hận anh!"
Hu hu. . . . . . Cuối cùng đã kết thúc! ! !
◎◎◎
"Vận động" Kịch liệt đi qua, hai người ôm nhau ngủ trong chốc lát.
Một lúc lâu sau, cảm thấy cái ôm ấm áp ở cổ của mình đột nhiên biến mất, Hạ Hải Dụ mơ mơ hồ hồ mở mắt, trừng mắt nhìn, suy nghĩ kỹ một hồi, mới nhớ tới thực tại.
Trời ơi, cô mới vừa cùng anh. . . . . .
Vô thức nuốt nước miếng một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, nóng đến sắp nổ tung.
Bọc chăn vào người, len lén xuống giường, nhìn hướng phòng tắm vài lần, bên trong có tiếng nước chảy ào ào truyền ra.
Rất tốt!
Cô có thể nhân cơ hội chạy trốn!
Chịu đựng cả người đau nhức, Hạ Hải Dụ vội vã nhặt quần áo nhăn nhúm từ trên sàn nhà lên, nhưng sao lại không tìm được quần lót, trời ơi, vứt đi đâu rồi?
Tiếng nước chảy trong phòng tắm nhỏ dần, cô không chịu đựng được nữa, lung tung mặc quần áo vào, xấu hổ mà chạy đi.
Một đường né tránh, thuận lợi trở lại phòng của cô và Tiểu Tiểu ở chung, may mắn bạn cùng phòng không có trong phòng, nếu không bộ dạng hiện tại của cô, tóc thì rối lung tung, quần áo thì nhăn nhúm, nhất định sẽ tra hỏi cô tới cùng.
Toàn thân đều là mùi của anh lưu lại, cô trực tiếp đi vào nhà vệ sinh muốn tắm rửa sạch sẽ.
Lơ đãng ngẩng đầu, nhìn thấy mình trong gương.
Môi bị hôn đến sưng đỏ, giống như là hoa hồng nở rộ, gương mặt đỏ bừng, mắt có chút mê ly. . . . . Vừa nhìn chính là bộ dáng bị hung hăng yêu.
Bỗng nhiên cả kinh trong lòng, không nhịn được dùng hai tay che hai gò má đang nóng lên của mình.
Chợt, chuông điện thoại di động vang lên.
Cô sợ hết hồn, không cần nhìn số gọi đến, cũng biết là ai đang gọi, cắn cắn môi, vùng vẫy một phen, sau chậm rãi nhấn nút trả lời.