"Em nói cái gì? !" Thiệu Hành không nhịn được cũng quát to , "Hải Dụ trở về nước? ! Hiện tại cô ấy sao có thể trở về nước? !"
"Là thật! Cậu ấy nghe nói Đường Húc Nghiêu bị tai nạn xe cộ, liền lập tức bay qua!" Tâm Vân Tiểu Tiểu thắt lại một cái, đem chuyện từ đầu đến cuối nhắc lại một lần sau khi nghe chuyện từ Thiệu Hành.
"Thiệu Hành, anh có thể liên lạc với Đường Húc Nghiêu không? ! Anh ta đã lên máy bay rồi hả ? !"
Thiệu Hành nhìn đồng hồ trên tay một chút, bất đắc dĩ thở dài, "Máy bay đã cất cánh được 20' rồi !"
◎◎◎
Trên máy bay từ thành phố T đi San Francisco.
Đường Húc Nghiêu ngồi ở trong khoang hạng nhất, suy nghĩ cho thân thể anh hiện tại, Thiệu Hành cố ý chọn một khu vực độc lập, chung quanh rất an tĩnh, rất dễ dàng kích thích giấc ngủ , nhưng cơn buồn ngủ của anh lại tự biến mất.
Không thể phủ nhận, chỗ xương sườn gãy thật sự rất đau, rõ ràng anh uống thuốc giảm đau rồi, nhưng vẫn cảm thấy rất đau.
Nhưng vết thương này so với vết thương của Hải Dụ không có ý nghĩa gì!
Anh đã hỏi , khi phụ nữ sinh con, phải chịu đựng đau đớn tương đương với 16 chiếc xương trên thân thể gãy lìa, điều đó đàn ông vĩnh viễn đều không thể cảm nhận được.
Hải Dụ vì chờ anh, tình nguyện chịu đựng loại đau đớn này, vết thương nhỏ này của anh thì coi là cái gì đây?!
Tâm tình của anh đang vội vàng, hận không thể lập tức bay đến mục đích, trải qua cuộc tai nạn xe cộ, ngắn ngủn một giây kia, trong đầu anh trống rỗng, mất đi ý thức, trước mắt chỉ thoáng qua khuôn mặt tươi cười.
Hải Dụ. . . . . .
Anh tới chậm. . . . Em sẽ trách anh sao?. . . . . .
Cục cưng khỏe không. . . . . . Lớn lên giống ai. . . . . .Anh hi vọng giống em . . . . .
Cục cưng lớn lên giống em. . . . . Anh thật hạnh phúc. . . . . .
Nhìn đồng hồ tay, máy bay vừa cất cánh không tới nửa giờ, nhưng anh giống như đã chờ lâu nửa ngày vậy, nhanh , nhanh lên một chút, anh không còn kịp chờ gặp cô cùng cục cưng
Hạ Hải Dụ lần thứ tư đứng lên, đi vào phòng rửa tay.
Không thể không thừa nhận, thân thể của cô so với trước kia, yếu đuối hơn rất nhiều, mặc dù đã bổ sung thêm mấy lần vi-ta-min, nhưng cô vẫn cảm thấy mệt chết .
Nhưng loại mệt mỏi này cô có thể nhịn được, nhưng mà cảm giác bộ ngực trướng sữa không phải cô có thể khống chế.
Bình thường, cô phải cho cục cưng bú sữa rồi, mà bây giờ cô lại cách cục cưng càng ngày càng xa.
Nghĩ tới đây, tim chợt đau xót.
Nhưng, cô biết cục cưng sẽ không trách cô, bởi vì khẳng định cục cưng cũng muốn sớm được thấy ba!
Ừ, nhất định là vậy!
Lấy ra bình sữa nhỏ trong ba lô theo phương pháp bác sĩ dạy cô thử đem sữa nặn ra, có chút đau, nhưng cô vẫn cắn răng kiên trì.
Sau xử lý tốt chính mình, nhìn đồng hồ tay một chút, ừ, nhanh, máy bay sắp hạ cánh rồi, cô lập tức mà có thể nhìn thấy anh!
Tâm bỗng lại khẩn trương, không biết cô sắp nhìn thấy anh như thế nào đây? !
Bị thương rất nghiêm trọng sao? !
Không không không, sẽ không!
Cô có cảm giác, anh không có việc gì!
Nhưng nhịp tim càng ngày càng nhanh, tâm tình thấp thỏm càng ngày càng quá mức rồi !
Nhưng vô luận thế nào, có thể nhìn thấy anh, là tốt rồi!
Cô thề, chỉ cần nhìn thấy anh, cô sẽ không quản cái gì, ôm lấy anh, nói cho anh biết, "Em yêu anh" !
Một giờ sau, máy bay hạ cánh, trễ mười lăm phút.
Hạ Hải Dụ bước từng bước theo lối đi của hành khách, nhưng tần số bước chân rất nhanh, ngẩng đầu nhìn lên, thì ra thời gian đã rất trễ rồi, trong đèn máy bay vẫn sáng rực..
Cô không có hành lý, chỉ có một ba lô nhỏ tùy thân, sau khi xuống máy bay chuyện thứ nhất chính là lấy điện thoại di động ra mở máy.
Píp píp. . . . . . Píp píp. . . . . .. . . . . .
Điện thoại trong lòng bàn tay vang không ngừng, làm tay cô cũng tê rần lên
Nhất định là Tiểu Tiểu!
Hạ Hải Dụ mở máy ra, quả nhiên!
Tin nhắn liên tiếp hiện ra .
"Hải Dụ! Đường Húc Nghiêu không sao! Nhưng mà anh ta tới San Francisco rồi !"
"Anh ta bây giờ còn đang trên máy bay, có thể sau khi cậu xuống máy bay mấy giờ là anh anh ta đến!"
"Cậu đừng sợ, cũng đừng gấp gáp, Thiệu Hành nói anh sẽ đi đón cậu!"
"Cậu phải chăm sóc mình thật tốt, thân thể rất quan trọng !"
"Cục cưng rất tốt, rất biết điều, cậu yên tâm!"
. . . . . .
Hạ Hải Dụ thấy những tin nhắn này, trong lúc nhất thời bối rối, ngây người một lúc lâu, mới tỉnh ngộ ra, đã hiểu hàm nghĩa những tin nhắn này.
Cô . . . . Không thấy anh. . . . . .
Cô trăm khổ nghìn đắng trở về nước, quay đầu lại là công dã tràng!
Mặc dù biết anh không sao, nhưng lòng cô vẫn rất đau rất đau!
Mong đợi của cô rơi vào khoảng không. . . . . .
Bọn họ, cuối cùng vẫn bỏ lỡ như vậy . . . . .
Hữu duyên vô phận. . . . . .
Một loại từ biệt không nói ra, nhưng trong lòng lại rõ ràng, tất cả đều đã kết thúc.
Hiện tại, cô nên làm cái gì bây giờ? !
Mờ mịt nhìn bốn phía, người đi đường đi qua đi lại, mỗi người đều có phương hướng cùng mục đích, chỉ có cô là lạc đường, không biết mình nên đi nơi nào.
Thành phố này cô đã từng rất quen thuộc, nhưng vào giờ khắc này, sao xa lạ thế!
Các hành khách vội vàng đi ra, ồn áo trong chốc lát rồi thôi, người vội vã đi, người ở lại, người mang chuyện xưa đi, người ở lại nhớ mong.
Tại sao phải như vậy, cô từ San Francisco bay trở về, anh lại từ thành phố T bay qua. . . . Trên bầu trời mênh mông, bọn họ, lần lượt đi qua.
Đã từng thấy Thiên Trường Địa Cửu, giống như bèo nước gặp nhau, như hạt cát thổi vào mắt, làm mắt mờ, không thấy rõ bầu trời.
Bây giờ cuối cùng phồn hoa, không khuynh thành, không khuynh quốc, lại làm tất cả của cô sụp đổ.
Yêu đến cuối cùng, nước đã đổ đi không lấy lại được (= gương vỡ khó lành)
Bên ngoài, gió đêm đang gào thét, theo bản năng cô rụt bả vai, có chút lạnh!
Đúng lúc này, một cái áo khoác ấm áp khoác lên bả vai của cô, "Mau mặc vào!"