" Sợ là chụp chúng ta!" Đường Húc Nghiêu vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái "Thủy Tinh, kính mắt lớn của con đâu rồi, mang theo không? !"
"Có mang theo, ở trong túi ạ!" Ngón tay ngắn ngủn mập mạp chỉ vào cái bàn ở góc.
Đường Húc Nghiêu hài lòng gật đầu, đưa tay lấy cái túi sách dâu tây của bé ra, kéo khóa kéo, tìm được cái kính mắt bên trong, dịu dàng đeo lên giúp bé, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt bị che đậy hơn phân nửa.
Thủy Tinh nhếch miệng mà cười cười , "Ba, xem con đẹp không? !"
"Đẹp!" Đường Húc Nghiêu thật lòng nói , trong mắt anh Thủy Tinh là đứa bé đẹp nhất!
"Ba cũng rất đẹp!" Hạ Thủy Tinh không keo kiệt ca ngợi ba mình, ngồi trên đùi Đường Húc Nghiêu, ngẩng đầu nói, "Ba, con ăn xong rồi, chúng ta đi thôi!"
"Tốt, ba dẫn con về nhà."
Về nhà!
Hai chữ thật ấm áp!
Ánh mắt của Hạ Thủy Tinh trong nháy mắt sáng lên, cho dù bị kính mắt lớn che mất, nhưng ánh sáng mong đợi không thể nào giấu diếm được.
Tính tiền xong, tay lớn dắt tay bé khỏi cửa hàng Ice Cream, đồng thời, lại chớp nhoáng giết vô số phim ảnh, nhưng đều không nhìn thấy dáng vẻ chân chính của cô bé.
Đường Húc Nghiêu môi mỏng giương nhẹ, anh sẽ không để cho con gái ra ánh sáng, bởi vì anh muốn cô bé cùng những đứa bé bình thường khác có tuổi thơ giống nhau, tuổi thơ vui vẻ.
Lamborghini một đường chạy băng băng, cuối cùng ngừng lại trước một ngôi nhà riêng ở vùng ngoại ô.
"Ba, là chỗ này ạ? !" Hạ Thủy Tinh tò mò hỏi .
"Ừ."
Đường Húc Nghiêu cởi dây an toàn ra, đi xuống xe trước, sau đó sang chỗ bên kia ghế ngồi của tài xế, mở cửa xe, ôm con gái xuống, "Đi thôi, chúng ta đi vào!"
Hạ Thủy Tinh gật đầu một cái, ngoan ngoãn đi theo Đường Húc Nghiêu vào bên trong, bắt đầu từ cửa, đầu nhỏ của bé chưa có ngừng nghỉ, trái trái phải phải ngắm nhìn khắp nơi, cuối cùng tầm mắt khóa ở vị trí phía dưới nhà để xe .
Nơi đó, đang có mấy tên nhân viên tạm thời của Đường Húc Nghiêu cúi xuống tiến hành bảo dưỡng xe hơi, còn có mấy chiếc xe thể thao khác cũng được bảo trì.
Oa!
Ba có thật nhiều xe !
Ánh mắt Hạ Thủy Tinh nhìn không chớp, im lặng nuốt nước miếng.
Đường Húc Nghiêu cúi đầu nhìn con gái, "Thủy Tinh, con thích những cái này không? !"
"Thích!" Hạ Thủy Tinh thèm thuồng nói, nhưng ngay sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn lại nhíu lại, "Nhưng mà mẹ nói con không đủ 18 tuổi thì không cho phép đụng vào những chiếc xe kia!"
"Mẹ nói rất đúng."
". . . . . ." Hạ Thủy Tinh chu cái miệng nhỏ nhắn vào, tại sao ba luôn luôn anh minh cũng không sáng tỏ như vậy? !
Đường Húc Nghiêu khẽ cười, giơ tay lên nhéo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, "Thủy Tinh ngoan, chờ con trưởng thành, ba sẽ đem những xe kia cho con, có được hay không? !"
"Con không cần !"
"Hả? ! Tức giận? !"
"Không có! Con không ngây thơ như vậy!"
Đường Húc Nghiêu thiếu chút nữa bật cười, đây không phải là ngây thơ thì là cái gì? !
Anh chợt rất muốn trêu chọc bé, "Thủy Tinh, con không thể không nhận đâu!”
"Tại sao? !"
"Bởi vì ba là ba Thủy Tinh! Ba tặng cho Thủy Tinh, Thủy Tinh sẽ phải nhận , vì Thủy Tinh là đứa con duy nhất của ba!"
"Việc này ba lại sinh một đứa con nữa không phải tốt sao? !"
". . . . . ."
Thảm bại!
Nói xong, hai cha con đã bất tri bất giác đi vào nhà.
Sau khi đi vào, chuyện thứ nhất Hạ Thủy Tinh làm chính là muốn tắm.
"Ba, con tự tắm được rồi, từ năm trước bắt đầu đi học con đều tự mình tắm rồi !"
"Được rồi!" Đường Húc Nghiêu giúp bé chuẩn bị xong nước ấm, sau đó chuẩn bị khăn lông các loại, liền ra khỏi phòng tắm.
Sau đó gọi điện thoại cho tiệm bán hàng độc quyền, phái người mang một ít quần áo trẻ em đến,
Nửa giờ sau, Đường Húc Nghiêu gõ cửa, "Thủy Tinh, con tắm xong chưa? !"
"Còn chưa xong ạ!"
"Con tắm lâu rồi mà, nhanh lên một chút đi, một lát nữa nước lạnh”
"Con biết rồi, ba!"
Bên trong phòng tắm, Hạ Thủy Tinh đang cùng một đám bọt chiến đấu, thật là kỳ quái, bình thường bé dùng sữa tắm rất tốt, tại sao cái này của ba lại khó dùng như vậy, đến cả mùi vị đều quái quái sao ấy!
Bé lấy sữa tắm thoa lên người, nhưng mà trơn mượt, bắt cũng bắt không được!
"Thủy Tinh, con vẫn còn đang tắm sao? !"
"Dạ!"
"Có cần ba giúp một tay hay không? !"
". . . . . ." Dừng một lúc, "Được rồi, ba vào đi!"
Được cho phép, Đường Húc Nghiêu thở phào nhẹ nhõm, tiểu gia hỏa cũng mè nheo thật lâu, anh thật sợ cô bé té xỉu ở bên trong!
Đẩy cửa ra, anh sải bước đi vào, chỉ thấy trong phòng tắm một mảnh hỗn độn, giống như vừa mới xảy ra Đại Chiến Thế Giới lần thứ ba.
Thủy Tinh ngâm mình ở trong bồn tắm to, vẻ mặt rất bi thống, "Ba, sữa tắm của ba là loại gì, làm con khó khăn như này!"
". . . . . ." Đường Húc Nghiêu ngớ ngẩn, trầm ngâm nhìn, trời ạ, cô bé dùng không phải là sữa tắm, mà là bọt cạo mặt của anh! Cũng khó trách bé dùng sai, trên mặt bình là tiếng Đức!
"Thủy Tinh, con cảm thấy trên người có thoải mái không? !"
"Con khỏe ạ, chỉ là hơi ngứa chút thôi."
Xong rồi!
Có thể là bé quá nhạy!
Nhất thời Đường Húc Nghiêu cảm thấy trời đất u ám!
Vội vàng bỏ qua nước trong bồn tắm, sau đó dùng vòi hoa sen phun lên người bé đem tất cả bọt trên người bé chảy đi, cám ơn trời đất, trên người của bé không có nổi lên các loại mụn hồng gì đó .
Dùng khăn lông lớn đem bé cuộn lại giống cái bánh tét nhỏ rồi ôm ra ngoài.
"Thủy Tinh, có còn thoải mái hay không hả con? !"
"Không có, chính là lòng tự ái rất được áp chế, vốn người ta còn muốn biểu hiện một chút chính mình, nhưng mà không nghĩ tới thành ra như vậy. . . . . . Ba có phải hay không cảm thấy con rất vô dụng? !"
"Dĩ nhiên là không rồi, Thủy Tinh của ba là lợi hại nhất!"
"Ba, con muốn học tiếng Đức!"
"Được”
"Cái chuyện mất mặt này ba không được nói cho mẹ!!"
"Được."
"Ba nhất định phải nói lời giữ lời!"
"Được."
"Ba con nghĩ muốn một em trai!"
"Được."
Ba giây sau, Đường Húc Nghiêu khóe miệng co giật.
Hạ Thủy Tinh nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, lộ ra nụ cười gian trá, "Ba đã đáp ứng, không được đổi ý!"