"Ôi chao, Lâm chủ nhiệm, tôi đã tìm được cô rồi, mau lại đây,ở đây có một cái túi lớn của cô này”
Tiểu Vân đang cầm một cái túi cực lớn vui mừng chạy tới, cố ý làm ra biểu tình rất hâm mộ, "Lâm chủ nhiệm, cái túi này là được chuyển phát nhanh tới công ty, không có người ký tên đấy ah! Nhất định người đàn ông nào đó yêu quý cô mà không dám ký tên tặng cho cô đấy!"
"A tôi nhớ ra rồi, lúc nãy tôi ở cửa chính nhìn thấy một người đàn ông cao lớn liên tục quanh quẩn một chỗ, nhất định là anh ta tặng!"
"Lâm chủ nhiệm, cô có biết người này hay không ? xem ra có rất nhiều tiền a! Là tổng giám đốc của công ty nào vây? !"
"Thật hâm mộ a!"
"Thật ghen tỵ a!"
Tiểu Vân cực kỳ khoa trương kêu la, nhét túi lớn vào lòng Lâm chủ nhiệm, "Lâm chủ nhiệm, chờ cô làm Tổng giám đốc phu nhân rồi, không được quên sự chăm sóc của tôi nha!"
Một câu Tổng giám đốc phu nhân, lập tức khiến Lâm Phương Phỉ trở thành đích cho mọi người chỉ trích, các ánh mắt ghen tị chung quanh người Hạ Hải Dụ đều chuyển rời.
Tiểu Vân vụng trộm trừng mắt với Hạ Hải Dụ, bình tĩnh giải quyết!
Sau khi vở kịch đã tan, tiểu Vân lôi kéo Hạ Hải Dụ đến một góc, "Hải Dụ, cậu mới vừa thế nào lại thành thật vậy a, ngốc hết chỗ nói, cậu phải phản kháng chứ !"
Hạ Hải Dụ cúi đầu, vẻ mặt u buồn, "Tớ không biết phản kháng thế nào cả, họ hình như rất thù hận bộ dáng này của tớ. . . . . . Tiểu Vân cám ơn cậu giúp tớ giải vây!"
"Không cần khách khí!"
"Nhưng là cái túi lớn kia. . . . . ."
Tiểu Vân cười giảo hoạt, "Là mình gọi điện cho cửa hàng tiện lợi đưa tới, hừ, cô ta không phải thích ăn dấm chua sao, mình liền mua một hộp dấm, để cho cô ta ăn chua đủ đi!"
"Đó là đương nhiên! Tiểu Vân tớ, tuy chiều cao chỉ có 155cm, nhưng mà chỉ số thông minh lại hẳn 180 nha!"
"Cám ơn cậu, tiểu Vân!" Hạ Hải Dụ cảm động nói, liền dang tay ôm lấy bả vai của bạn.
Tiểu Vân cười hắc hắc hai tiếng, "Hải Dụ, sau khi tan việc chúng mình cùng đi shop¬ping đi, con gái không vui nên đi shop¬ping, chỉ cần mua một đống đồ, thì tâm tình khẳng định là tốt lên, sau đó sẽ cảm thấy thắng lợi, mọi việc phiền não đều tan biến hết !"
Tiểu Vân thuyết phục một phen, rốt cục Hạ Hải Dụ cũng bị thuyết phục, sau khi tan làm, hai cô gái sóng vai đi ra đầu phố, ngồi xe đến sân lớn của khu bách hóa Macy.
Thời tiết rất đẹp, mặt trời chiếu sáng cả buổi chiều, trên đường người đi lại nối tiếp không dứt, mà Hạ Hải Dụ cùng tiểu Vân lại liên tiếp bị người chú ý, San Francisco mặc dù người Hoa rất nhiều, nhưng hai cô gái linh hoạt như vậy lại rất gây chú ý kiến nhiều người phải quay lại nhìn họ.
"Hải Dụ! Mau nhìn mau nhìn! Bên kia có sản phẩm mới đưa ra thị trường a!" tiểu Vân thét lên như phát hiện ra một đai lục mới.
Hạ Hải Dụ nhìn theo phương hướng tay bạn chỉ, vẻ mặt khẽ vặn vẹo, "Đó là đồ con trai đấy!"
"con trai thì thế nào, con gái cũng có thể mặc đồ của con trai, tớ muốn mua một cái áo sơ mi nam làm áo ngủ!" tiểu Vân lôi kéo Hạ Hải Dụ chạy vội đi qua.
"Tiểu Vân. . . . . ." Hạ Hải Dụ còn chưa kịp nói thêm câu gì, liền lạị bị tiếng thét chói tai của tiểu Vân cắt đứt.
"Nhìn này, cái này nhìn kỹ hợp với đàn ông có dáng người thon dài nha!"
Bên cạnh có người đang liếc nhìn sang đây, Hạ Hải Dụ cảm thấy có chút quẫn bách, "Tiểu Vân, cậu nhỏ giọng một chút đi có được hay không, người ta đang nhìn kìa!"
"Nhìn thì kệ nhìn, tớ là người đẹp, không sợ nhìn!" Tiểu Vân nói rất tự tin .
Tiểu Vân lại chỉ vào một chiếc áo sơ mi khác hỏi Hạ Hải Dụ "Hải Dụ, cậu cảm thấy cái này như thế nào? !"
Hạ Hải Dụ trừng mắt nhìn, gật đầu, "Thật là tốt!"
"OK, vậy tớ muốn!"
Tiểu Vân nhanh chóng trả tiền, nhân viên cửa hàng mỉm cười nói, "Tiểu thư, cô thật có ánh mắt nhìn, cái áo sơ mi này là kiểu mới nhất đó, bạn trai cô nhất định sẽ rất thích!"
". . . . . ." Tiểu Vân lúc này không nói được gì rồi, khụ khụ, cô không có bạn trai, tự mặc không được ah!
Hạ Hải Dụ khẽ cười, bất chợt nghĩ đến một vấn đề, cô cùng Hạo Nhiên hiện tại cũng có thể coi như là quan hệ bạn trai bạn gái đi, cô có cần phải mua cho anh ta cái áo sơ mi hay không đây? !
Nghĩ đến khuôn mặt, len lén đỏ lên.
Hơi khiếp với ý nghĩ này, Hạ Hải Dụ nhìn nhân viên bán hàng nói, "Tôi cũng muốn một cái, size XXL ."
"Ồ, Hải Dụ, mua cho Bạch Hạo Nhiên a!" tiểu Vân như tên trộm hỏi .
"Cái... cái gì a, tớ cũng là muốn mua làm áo ngủ mặc đấy!" Hạ Hải Dụ hết sức che giấu, một chút không yên trong lòng lại thật sự rõ ràng.
Hạo Nhiên đối với cô tốt như vậy, cô mua áo sơ mi cho hắn, coi như là hồi báo một chút.
Ừ? !
Hồi báo? !
Tại sao cô có thể nghĩ đến cái từ "Hồi báo" này đây? !
Giữa người yêu với nhau, là không nên như vậy, như vậy giống như thật khách khí.
Hạ Hải Dụ cúi đầu, đầu óc có chút không rõ ràng, ánh mắt cũng tan rã, thậm chí cũng không có phát hiện nhân viên cửa hàng đưa hóa đơn tới.
Cô sao lại thế này, không phải đã đáp ứng Hạo Nhiên là phải làm bạn gái của anh sao, vì sao còn phải cùng anh phân chia rõ ràng như vậy ? !
"Hải Dụ, có thể đi chưa?" Tiểu Vân nghiêng đầu nhìn Hạ Hải Dụ một chút, mặt tò mò hỏi, "cậu đang nghĩ gì thế? ! Nghiêm túc như vậy? !"
Hạ Hải Dụ vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không có phản ứng.
Chỉ thấy ánh mắt của tiểu Vân đang nhìn cô chăm chú, không khỏi có chút chột dạ, tiểu Vân không phải là nhìn ra cái gì chứ? !
"Tiểu Vân. . . . . . cậu làm gì mà nhìn tớ như thế. . . . . ." Thanh âm của cô hơi có chút phát run.
Tiểu Vân trừng mắt nhìn, nói rất nghiêm túc, "Hải Dụ, mình cho cậu biết a, cậu tuyệt đối không được thấy sắc quên bạn nha, mặc dù cậu bây giờ có bạn trai, nhưng là không thể bỏ rơi mình á..., tình yêu quan trọng, nhưng bạn cũng rất quan trọng a, nếu lần sau cậu còn ở trước mặt của mình nghĩ tới bạn trai cậu, còn nghĩ đến ngẩn người, mình sẽ tức giận a! Thật tức giận đó! ! !"
Hạ Hải Dụ dở khóc dở cười, "Được rồi..., tớ lần sau sẽ không như vậy nữa, tiểu Vân, cậu tha thứ cho tớ đi, chỉ một lần, tớ bảo đảm không bao giờ phạm vào nữa!"
Lắc cánh tay tiểu Vân, cố gắng lấy lòng, tuy biết cô thật ra thì không phải thật sự tức giận.
Tiểu Vân quả nhiên lập tức chuyển giọng "Vậy mới được chứ! Chỉ là. . . . . . cậu cùng Bạch Hạo Nhiên vừa mới xác định quan hệ, sao một ngày không gặp đã như cách ba thu á.., thật là làm người ghen tỵ!"
Hạ Hải Dụ ngượng ngùng cười một tiếng, thật ra thì, cô vừa mới nghĩ không phải chuyện đó!
Một chút áy náy lại hiện lên trong lòng. . . . . .