Biệt thự nằm ở vị trí rất đẹp. Ngẩng đầu có thể nhìn thấy công viên quốc gia Lam Sơn. Trên Lam Sơn trồng không ít cây bạch đàn, loại cây này lá sẽ thả ra khí, tích lũy trên các đỉnh nũi và thung lũng. Tạo thành một lớp sương mù màu xanh, ban đêm, càng lộ vẻ yên tĩnh.
Đêm nay nhất định mất ngủ, hình ảnh chia tay ở sân bay quanh quẩn trong óc anh vẫn không rời đi được.
Đường Húc Nghiêu phiền não ngồi dậy đi xuống giường, đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ở trong biệt thự liếc thấy bóng dáng thon dài của Đường Húc Đông.
“Anh……Đã muộn như này anh còn chưa đi ngủ?”.
Đường Húc Đông nghe thấy tiếng quay đầu lại, nở nụ cười:” Em không phải cũng chưa đi ngủ sao?”.
“Anh, anh ở đây làm gì? Bắt……bươm bướm à?”.
Đường Húc Đông buồn cười nói:” Nói bậy nói bạ cái gì thế, làm gì bắt bươm bướm!”.
“Thế anh bắt cái gì?”.
“Bắt---con muỗi”.
Đường Húc Nghiêu kinh ngạc trợn tròn mắt, con muỗi?! Bắt muỗi!?
Đối với sự kinh ngạc của anh, Đường Húc Đông rất hiểu:” Em ở thành phố quen không biết được tập quán của người Châu Úc, ở đây con muỗi cực kì hiếm, người Úc cho con muỗi là một loài động vật đáng yêu, thân thiện giống như những chú thỏ, bọn họ thích bắt muỗi, đặt vào trong một chiếc bình thủy tinh thật đẹp để ngắm, Tuyết Nhi cũng thích!”.
Tuyết Nhi!
Cái con nhóc choai choai một tuổi!
Cháu gái nhỏ, là bảo bối của anh!
“Con trai cả của Đường gia, người thừa kế chính thức của tập đoàn Đường Thịnh, thế nhưng lại ở chỗ này bắt muỗi cho một con nhóc con, đây chính là hạnh phúc mà anh muốn sao?”.
“Ừ!”. Đường Húc Đông trả lời không chút do dự.
Trái tim Đường Húc Nghiêu hơi hơi ấm lên, thoáng cái ánh mắt kéo ra thật dài:” May là anh sống trong hạnh phúc, nếu không nhất định người khác sẽ rất hả hê!”.
Đường Húc Đông cười khúc khích:” Từ nhỏ đến lớn anh luôn nghe lời, chẳng qua là không đồng ý hôn sự, đại khái là cũng đã gây ra sự việc trời long đất lở! Em không giống anh, từ nhỏ đã chuyên gây họa, lần nào cũng bị ông nội đánh cho gần chết, cho nên, bây giờ em có làm cái gì cũng đều nằm ngoài ý muốn của ông!”.
Mải tốn hơi thừa lời, Đường Húc Nghiêu cau mày nhìn người có ngũ quan khuôn mặt tương tự mình, khí chất anh trai mình rõ ràng trái ngược nhau:” Anh đang giễu cợt em hả!”.
Đường Húc Đông cười to, đặt một tay lên bả vai em trai, lấy điệu bộ của người từng trải hỏi:” Nghiêu, yêu là chuyện tốt, không đáng để giễu cợt pha trò cười”.
“Tất cả đều không phải như thế! Em rời khỏi Đường Thịnh không phải vì cô ấy!”. Đường Húc Nghiêu hai tay khoanh trước ngực, nói rất chắc chắn.
“Tính tình loại người như em, đi khỏi Đường gia cũng chỉ là sớm hay muộn, nhưng lần trước có nhiều cơ hội thì tại sao lại không đi, lần này lại kiên quyết như thế? Nếu như không phải bởi vì em ăn dấm chua của Thần Dật, em cũng sẽ không làm như vậy?”. Nghiêu, thừa nhận đi, em đã bị rơi vào lưới tình rồi.
Đường Húc Nghiêu vô lực phản bác, cảm xúc buồn phiền từ trong đày lòng lại bị lôi ra.