Trở lại San Francisco, chuyện đầu tiên Hạ Hải Dụ làm chính là đi bệnh viện thăm Hải Tinh, xa cách rất nhiều ngày, cô rất nhớ thương em trai, mặc dù mỗi ngày đều gọi điện thoại, nhưng không thấy mặt vẫn là không yên lòng.
"Chị hai, tại sao là một mình chị tới đây, anh rể đâu? !" Hải Tinh khờ dại hỏi, anh không chỉ nghĩ tới chị hai, mà cũng nhớ anh rể, thật là muốn cùng anh rể chơi game a, hơn nữa anh lại có một chút ý tưởng mới, nói không chừng có thể đặt ở trò chơi mới, thật là muốn hỏi anh rể có thể hay không.
Hạ Hải Dụ xoa đầu em trai, hàm súc nói, "Anh ấy rất bận, tạm thời không thể tới thăm em rồi."
"Như vậy a. . . . . ." Hải Tinh có chút thất vọng, nhưng là rất nhanh điều chỉnh lại tâm tình, anh không muốn làm cho chị mình lo lắng!
Hạ Hải Dụ đem quà từ Sydney lấy ra, "Hải Tinh, xem cái này, chị mua cho em đó, là phi tiêu!"
"Phi tiêu? !"
"Đúng nha, giống như vậy. . . . . ." Hạ Hải Dụ đứng lên, khoa tay múa chân, "Giống như là như vậy. . . . . . Quay về. . . . . . Nó có thể bay trở về. . . . . . Như vậy Hải Tinh ở trong phòng bệnh có thể làm một ít hoạt động, rất tốt, có thích hay không? !"
"Thích!" Hạ Hải Tinh cười gật đầu, nhưng là trong lòng lại có một ít không vui.
Anh rất vô dụng, vốn là con trai phải gánh trách nhiệm chăm sóc chị gái, nhưng là thân thể của anh như vậy, vẫn luôn là chị hai chăm sóc anh, tiền nằm bệnh viện không nói, chị ấy còn mua quà tặng, thật xấu hổ!
Nhưng đây chỉ là ý nghĩ trong đầu anh, cho tới bây giờ cũng không dám cùng nói cho chị hai. Thật may là anh rể giống như có chút hiểu mình, cho nên mỗi lần anh rể tới thăm, cũng sẽ mang một chút trò chơi tới đây, lúc chơi cùng anh còn có thể dạy anh thiết kế game, anh rể còn nói học cái này, cho dù thân thể không tốt, cũng có thể ở trên máy tính kiếm tiền, có thể thỏa mãn tâm nguyện của anh.
Đáng tiếc. . . . . . Anh rể hôm nay không có tới. . . . . .
Ánh sáng trong mắt Hạ Hải Tinh không tự chủ nhàn nhạt đi xuống. . . . . .
Hạ Hải Dụ dĩ nhiên nhìn ra được lòng của em trai, chợt cũng có chút chua xót, Hải Tinh quý anh đến vậy, cô cảm giác có chút không phải? !
Trong phòng bệnh, chợt trở nên vô cùng an tĩnh.
Hạ Hải Dụ chuyển phi tiêu, xem nó từng vòng lướt qua, trong vầng sáng, giống như chợt nổi lên gương mặt anh tuấn kia.
"Hải Dụ. . . . . ." Ngoài cửa, Vân Tiểu Tiểu chợt ghé đầu vào, nghĩ nói cho cô biết đã đến lúc rồi, nhưng là đẩy cửa nhìn xuống, những lời muốn nói đều nuốt trở lại bụng, nhìn bộ dạng của Hải Tinh, thật đáng thương a, làm hại cô đều không dám nói tiếp nữa.
Hạ Hải Dụ nghiêng đầu lại, cố gắng nặn ra mỉm cười, "Tiểu Tiểu, thế nào, đi vào nói đi!"
"A!" Vân Tiểu Tiểu bận tâm đi vào, kéo ghế ngồi xuống, ra sức nói về chuyện cười.
"Con ếch cùng con cóc kết nghĩa làm anh em. Con cóc nói: ta làm đại ca. Con ếch nói: không được, ngươi xem trên người ngươi những nốt thủy đậu cũng còn chưa hết, nhất định là ta làm đại ca."
"Chó vẻ mặt đưa đám cùng mèo nói chuyện phiếm: chủ nhân khảo cổ học của chúng ta trong vườn hoa phát hiện khối lượng xương lớn! Mèo: đó là phát hiện mới a! Làm sao ngươi bi thương vậy? Chó khóc: đó là tiền riêng của ta a!"
"Ha ha. . . . . ."
Lúc này, Hạ Hải Dụ cười, "Có thể kể tiếp không? !"
"Con ếch xách theo một bình rượu ngon đến nhà cụ rùa xin bí quyết sống lâu. Cụ rùa thổi nước miếng vào tẩu hút thuốc, không nhanh không chậm nói: thật ra thì cũng rất đơn giản. Vô luận xảy ra chuyện gì, trước tiên đem đầu rúc vào rồi nói."
". . . . . ." Hạ Hải dụ cười đến rơi lệ.
Thật ra thì chuyện cười cũng không phải rất khôi hài, nhưng là, lại nhắc tới ba loại động vật, chó, con ếch, con rùa.
Đây là cô ban đầu vẽ trên mặt Đường Húc Nghiêu ba loại động vật này !
Nên nói đây là trùng hợp, còn là cái gì a? !
Đúng sai trong tình yêu, cô ngây ngốc không phân rõ: là bởi vì tiếc nuối, cho nên tốt đẹp, hay là bởi vì tốt đẹp, cho nên mới tiếc nuối? !
◎◎◎
Tính thời gian trôi qua, Hạ Hải Dụ cùng Vân Tiểu Tiểu cũng tới lúc rời khỏi phòng bệnh.
"Hải Dụ, chúng ta về nhà đi!"
"Được!” Hạ Hải Dụ gật đầu một cái, rồi lại có chút mờ mịt, về nhà sao, trở về nơi nào a, lúc trước cô dời đến nhà của Đường Húc Nghiêu, nhưng là hiện tại cô không thể lại đi nơi đó, bởi vì sẽ tức cảnh sinh tình.
Vân Tiểu Tiểu kéo kéo ống tay áo của cô, "Hải Dụ, cậu tới ở cùng tớ đi! Một mình cậu ở khẳng định là không được, còn có tớ nói cho cậu một bí mật nha. . . . . . Sau khi cậu đi, một mình tớ không dám ngủ, đều là phải nhờ Thiệu Hành . . . . . . A, không nên hiểu lầm, chúng tớ chỉ ngủ bình thường thôi! Anh ấy hiện tại cũng không ở, vậy tớ. . . . . . ôi, dù sao chính là chúng ta hai người cùng nhau ở á! Được không? !"
"Được!"
Thuê xe đến căn phòng cao cấp của Đường Húc Nghiêu.
Đẩy cửa ra, một phòng u tĩnh.
Vân Tiểu Tiểu lần đầu tiên tới đây, không có nhịn được hít hà, trời ạ, thật to! Quá đáng sợ! Này phải cần mua bao nhiêu thứ mới có thể để đầy gian phòng này a! Cô không dám ở phòng lớn như vậy!
"Hải Dụ, thu thập qua một chút là tốt rồi, dù sao cậu mang thai, quần áo lúc trước cũng không thể mặc!"
Hạ Hải Dụ"Ừ" một tiếng, cô bắt đầu sửa sang lại, dọn dẹp đồ đạc, tim chợt nhói đau, hồi tưởng lại khi cô dọn tới đây, mới đó mà đã là quá khứ, giống như là đang nằm mơ.
Vân Tiểu Tiểu đưa tay ôm lấy cô "Hải Dụ, bác sĩ không phải đã nói rồi sao, phải vui vẻ a!"
"Được, tớ hiểu biết rõ rồi !" Hạ Hải Dụ nâng lên nụ cười, động tác trong tay cũng nhanh hơn.
Giữa bọn họ đã nảy sinh một thứ còn quan trọng hơn tình yêu, đó chính là tình cảm vĩnh cửu.
Tình yêu sâu đậm của bọn họ chuyển hóa thành một loại tình cảm không thể dùng ngôn ngữ miêu tả, giống như là không thể kết thúc.
Ngắm nhìn bốn phía, Hạ Hải Dụ nỉ non, "Giống như. . . . . . Không thay đổi lắm. . . . . ."
Chợt, giống như là nghĩ tới cái gì, đi tới tủ quần áo của Đường Húc Nghiêu, gở xuống một cái áo sơ mi.
Đó là áo sơ mi của anh, không phải đồ cô mua tặng, là cái chính bản thân anh có.
Cô cần nó, rất cần!
Buổi tối, cô có thể đem nó làm áo ngủ, như vậy, cô cùng em bé cũng sẽ ngủ rất ngon!
Ừ, giống như là cả nhà bọn họ ba người ở chung một chỗ!