Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

Chương 221: Chương 221: Một nhà đoàn tụ






"Cục cưng sao vậy?" Hạ Hải Dụ khẩn trương hỏi, kích động thiếu chút nữa làm đổ màn hình trước mặt.

Đường Húc Nghiêu cũng luống cuống tay chân, anh cũng không biết tại sao cục cưng bỗng nhiên lại khóc lên, dựa vào suy đoán mà nói, "Cục cưng, có phải con nhớ mẹ rồi hả?"

". . . . . ." Cục cưng giống như hiểu được, nén tiếng khóc lại, miệng nhỏ vẫn ngậm chặt, bộ dạng rất đáng thương.

Đường Húc Nghiêu chậm rãi cười lên, vỗ nhẹ cục cưng, sau đó giơ cao con bé lên, khiến Hạ Hải Dụ có thể nhìn con bé rõ hơn.

"Hải Dụ, em có nhìn thấy không?”

"Có!" Cô dùng sức gật đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn cục cưng trước mặt.

Cục cưng thật nhỏ, tuy nhiên con bé thật sự rất xinh đẹp, hai mắt to, mũi nhỏ nhắn, còn có môi hồng phấn hơi nhếch lên, quả thật giống như một thiên sứ!

Mặc dù khi sinh cục cưng ra, cô đã ẵm qua rồi, nhưng hiện tại cô rất muốn được ẵm cục cưng! Cô rất nhớ cục cưng!! Rất nhớ!

Nhìn làn da trắng hồng khỏe mạnh của cục cưng, ngón tay của cô không nhịn được mà sờ lên màn hình, xúc cảm đầu ngón tay truyền đến làm tim cô đau xót, nếu có thể thật sự sờ tới thì tốt!

Hơi thất vọng, nhưng thật thần kỳ, cục cưng tựa hồ cảm thấy được mẹ thương yêu, miệng nhỏ cong lên tạo ra một nụ cười ngọt ngào, khuôn mặt hồn nhiên đáng yêu từ từ chìm vào giấc ngủ.

Hai đầu Video, đều im ắng, chỉ là thỉnh thoảng có một hai tiếng lẩm bẩm rất nhỏ của đứa trẻ, vừa ngây thơ vừa đơn giản, khiến lòng người nghe cũng mềm mại.

Hạ Hải Dụ nhìn bộ dạng Đường Húc Nghiêu ẵm cục cưng, anh vỗ nhẹ, mặc dù động tác có chút cứng ngắc, cũng rất vụng về, nhưng có tâm ý, nên cục cưng rất nể tình, ngủ say sưa.

Bỗng nhiên, nội tâm của cô như có loại cỏ dại lan tràn, đưa tay xoa bụng của mình, nơi đó có một loại cảm giác quái dị, giờ đây chỗ này đã trống không.

Cục cưng ở trong bụng cô mười tháng, nhưng vừa sinh ra, cô liền độc ác rời cục cưng mà đi, cô đúng là một người mẹ vô trách nhiệm! Cô thật xấu!

Cảm xúc nhớ mong cục cưng, làm Hạ Hải Dụ nhịn không được muốn khóc lên, nhưng lại không dám khóc.

Đường Húc Nghiêu nhìn cô chăm chú, chợt nói ra một ý tưởng, "Hải Dụ, em có thích Maldives không?"

"Hả?" Hạ Hải Dụ kinh ngạc , "Sao lại hỏi điều này?"

"Em cứ trả lời có thích không đã."

Hạ Hải Dụ suy nghĩ rồi nói, "Em chưa đến đó, nhưng chắc sẽ rất thích! Liên Mạch đã nói ‘ Maldives, trời xanh mây trắng, có cả rừng dừa, nước trong cát trắng ’mà !"

Đường Húc Nghiêu nhíu nhíu mày, Liên Mạch là ai?

Chỉ là, anh ta là ai cũng không quan trọng!

Quan trọng là, "Hải Dụ, chúng ta cùng đi Maldives đi!"

"Hả?" Hạ Hải Dụ không hiểu anh có ý gì.

"Ý anh là, anh mang theo cục cưng xuất phát từ San Francisco, em xuất phát từ thành phố T, đích đến của chúng ta là Maldives! Nơi đó khí hậu tốt, phong cảnh tốt, chúng ta có thể ở đó tĩnh dưỡng thật tốt, cục cưng cũng sẽ rất thoải mái!"

Tim Hạ Hải Dụ đập nhanh hơn, cô đã hiểu!

Ý của anh là, một nhà ba người bọn họ có thể đoàn tụ rồi!

◎ ◎ ◎

Một đầu khác, Vân Tiểu Tiểu đang cho gọi điện thoại cho Thiệu Hành.

"Thiệu Hành, chúng ta cũng đi Maldives, có được không?"

"Em muốn lặn sao?" Thiệu Hành len lén nâng khóe môi, anh biết cô đang nghĩ gì!

"Sẽ không !"

"Không lặn mà đi Maldives thì còn gì là lạc thú nữa?"

"Hì hì, em thích Maldives không được sao?"

". . . . . ."

"Chao ôi, ngay cả Liên Mạch cũng đã nói ‘ Maldives, trời xanh mây trắng, có cả rừng dừa, nước trong cát trắng ’ ! Đi đi nhá!"

"Liên Mạch là ai? "

". . . . . ." ngay cả Liên Mạch cũng không biết, còn cùng cô nói chuyện lạc thú!

◎ ◎ ◎

Một ngày sau, một chiếc chuyên cơ riêng xuất phát từ thành phố T, điểm đến là Maldives.

Thời điểm máy bay hạ cánh, Hạ Hải Dụ kinh ngạc nhìn cảnh đẹp trước mắt, da trời xanh lam, lá cây xanh biết, cát trắng như tuyết, cái đẹp làm cho người ta phải nín thở!

Đây chính là Maldives, chuỗi trân châu do Thượng đế đánh rơi xuống trần thế, được người đời đặt tên là "Thiên đường thất lạc" .

Mà cô, ở nơi đây cũng sắp tìm được thiên đường của chính mình!

Vừa nghĩ tới lập tức là có thể nhìn thấy Đường Húc Nghiêu và cục cưng, đôi mắt của Hạ Hải Dụ cũng tràn đầy nụ cười.

Máy bay an toàn tiếp đất, cô ra khỏi cabin, sống lưng thẳng tắp, bước chân kiên định!

Mà Đường Húc Nghiêu đã sớm chờ lâu, bồng nhiên lòng chợt ấm áp, cục cưng được anh ẵm cũng không yên, ngọa nguậy thân mình, giống như muốn nói gì đó.

Đường Húc Nghiêu cúi đầu hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu cục cưng, "Ngoan nha, mẹ đã tới rồi!"

Chậm rãi ngước mắt, đập vào mắt chính là dung nhan làm anh điên cuồng tưởng niệm.

Hạ Hải Dụ mặc một thân váy dài có hoa nhỏ, tóc chạm đầu vai, vô cùng điềm đạm, cô từ xa nhìn về phía anh, nở nụ cười sáng rỡ.

Đường Húc Nghiêu cứng đơ tại chỗ, tựa hồ như không dám tin vào sự thật trước mắt, mắt cũng không dám chớp, rất sợ chớp mắt một cái, đã không thấy tăm hơi cô đâu.

Trải qua gần 100 giờ, thế nhưng anh lại có cảm giác hình như mình đã đi qua cả một thế kỷ, anh đã trải qua một kiếp sinh tử, anh đã lỡ mất một cuộc biệt ly, đã trải qua biết bao tâm tình khác nhau, rốt cuộc hiện giờ anh đã gặp được cô rồi sao?

Anh muốn chạy đến ôm lấy cô, lại phát hiện chân mình căn bản không nhúc nhích được, không phải là không thể động, mà là không dám động.

Giống như là đang nằm mơ, chỉ sợ vừa động, liền tỉnh mộng.

"Hải Dụ. . . . . . Là em à . . . . ." Anh nghẹn ngào, giọng nói run rẩy, ngay cả chính anh cũng thấy có chút mơ hồ không rõ.

Hạ Hải Dụ vẫn còn cách xa anh, có thể không có khả năng nghe thấy lời anh nói, nhưng cô vẫn còn dùng sức mà hướng anh gật đầu, "Là em. . . . . . thật sự là em . . . . . ."

Giờ khắc này, hai trái tim đều cùng rung động, cùng xua tan đi ma lực của mộng ảo, màu xanh của nước biển hòa cùng màu xanh của bầu trời, nơi nơi đều là sáng rõ, trong không khí cũng tràn ngập ngọt ngào!

Chịu quá nhiều thương tổn, sẽ bi thương mà khóc, sẽ cảm thấy đau, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện, mới hiểu rõ được chân tình.

Quá đau, liền kiên cường; sải bước, liền thành thục; trải qua tất cả mới hiểu được phải buông tha và quý trọng tức thời.

Luôn mất đi rồi, mới có thể học được quý trọng; luôn là va vấp, mới có thể học được thay đổi cùng buông tha; luôn là sau khi đau đớn, mới có thể học được cách bắt đầu một con đường mới!

Bọn họ cùng hướng nhau mà đi tới, mỗi một bước đi, để lại một dấu chân, cũng như tim một nhịp rồi một nhịp đập vững vàng.

Đến gần vô hạn. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.