Hạ Hải Dụ ngồi trên sô pha chợt ngẩng đầu, chống lại đôi mắt đào hoa phong tình lưu chuyển của Đường Húc Nghiêu, nhịp tim đột nhiên trật một nhịp.
Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng giờ khắc này chính thức đối mặt với anh, vẫn khẩn trương không dứt.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, cánh môi hé mở, trước ngực khẽ phập phồng.
Đôi mắt sắc của Đường Húc Nghiêu tối xuống, rất muốn phạm tội với cô!
Nhận ra ý nghĩ của anh, Hạ Hải Dụ tay ôm gối, len lén siết chặt, lòng bàn tay một mảnh ươn ướt.
Đường Húc Nghiêu cũng không để ý, khóe miệng chứa đựng ý cười, sải bước đi vào, liếc cô một cái, tự nhiên đi về phía cầu thang, trong âm điệu lộ ra vẻ thích thú, “Lên tầng.”
Con mắt hạnh của cô trợn tròn, người này. . . . . . cũng quá suốt ruột đi? !
Chân nhỏ đi từng bước từng bước. Hai mươi mấy bậc thang giống như Thông Thiên Tháp vậy, đi thật dài thật lâu.
Phòng ngủ tầng hai, chính là phòng của anh, trang hoàng theo phong cách trắng đen vẻ thưởng thức lạ thường, ở giữa là giường lớn KingSize, càng tô đậm vẻ nhỏ bé của cô.
Anh cởi áo sơmi, tiện tay quăng trên sàn nhà, sau đó đá giầy một cái, rồi ổn định ngồi trên đầu giường, cười đưa tay về phía cô, “Đến đây đi.”
Đến đây đi? !
Mồm của anh giống như đang nói “Chào em” vậy!
Hạ Hải Dụ mặt mày dữ tợn, tính tình anh thua kém lại bộ dáng như thế, nói chuyện gì mà không hàm súc như vậy!
“. . . . . .” Nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi ngồi bên cạnh anh, cách một khoảng xa.
Anh nhíu mày, cười đến mê người, nhưng cũng rất đáng đánh đòn, “Sao lại ngồi bên cạnh, ngồi trong ngực tôi mới đúng chứ!”
Nghi hoặc, trong ngực? !
Muốn cô chủ động yêu thương nhớ nhung? !
Mơ gì mà đẹp thế? !
Tức giận, Hạ Hải Dụ còn muốn kháng nghị, nhưng hoàn toàn không còn kịp nữa, tên đàn ông như con sói đói bụng đã lâu, vội vàng nhào vào con mồi.
Bị ôm lấy trong tích tắc, cô kìm lòng không được kêu một tiếng, trong thanh âm mang theo rung động, một tiếng yêu kiều này làm nổ tung ngọn lửa nhiệt tình của anh.
Hạ Hải Dụ cũng không nhịn được chán nản, cô thật quá ngu ngốc, tại sao có thể phát ra cái loại âm thanh đó, xấu hổ chết người!
Thấy cô xấu hổ, trong lòng Đường Húc Nghiêu tốt hơn, bên khóe miệng cong lên nụ cười, ý nghĩ muốn chinh phục cô, đạt tới cực hạn.
Cúi đầu, ngửi mùi thơm cơ thể của cô, hương vị xa lạ.
“Em không dùng sữa tắm của tôi?”
Cô bĩu môi, nhỏ giọng cũng không yếu thế trả lời, “Trước kia tôi vẫn dùng cái đó, tôi mới mua hàng giảm giá ở trong siêu thị, cả một thùng loại đó…, nhưng mà dùng rất tốt!”
Đường Húc Nghiêu cúi đầu cười, quả nhiên phù hợp phong cách của cô, nghèo khó, không hèn mọn.
Ngón tay khớp xương rõ ràng, quấn lên sợi tóc dài của cô, cũng là hương thơm xa lạ, nhưng lại trêu chọc tim gan anh.
Hạ Hải Dụ hô hấp căng thẳng, một cái cử động cũng không dám, tay chân cứng ngắc.
Anh nhìn cô thật sâu, thấy sự sợ hãi trong đôi mắt trong suốt của cô, khó bề phân biệt, lại khắc sâu tồn tại.
“Đừng sợ, tôi cũng rất căng thẳng.” Anh che bên tai cô, không có ý xấu, giống như an ủi.
Hạ Hải Dụ mặt đen lại, anh ta căng thẳng cái mông ấy, anh đã sớm thân kinh bách chiến rồi!
Không biết tại sao, trong lòng cô thậm chí có một chút không thoải mái, có một nỗi phiền muộn không nói ra được.
Anh chợt bật cười, con mắt phượng sâu sắc chuyên chú, giọng nói khàn khàn lại gợi cảm, “Tiểu Dụ nhi, nếu như tôi nói đây là lần đầu tiên của tôi, em tin không?”