"Mẹ, chơi trò chơi với con!" Một đôi tay mềm nhũn nhỏ bé đưa đến, trong tay cầm một bộ điều khiển bằng bàn tay đưa đến tay Hạ Hải Dụ.
Hạ Hải Dụ ngẩn người, ngẩng đầu nhìn đứa con trước mắt, đứa bé đang trưởng thành, chỉ số đáng yêu cũng tăng vọt theo năm, mặt trái táo phấn phấn hồng, non có thể chảy ra nước! Mà một đôi mắt đen to lúng liếng thật sự giống thủy tinh trong suốt mỹ lệ!
Dáng điệu vừa đẹp vừa đáng yêu!
Lúc bé dịu dàng khéo léo, có thể ngọt ngào giống như thiên sứ, nhưng nếu như tà ác . . . . . . Ai, vẫn là không cần biết thì tốt hơn!
"Mẹ, nhanh lên đi, bắt đầu nhé! Đây là trò chơi con mới thiết kế, mẹ là người đầu tiên trên thế giới này được biết!" Hạ Thủy Tinh lấy lòng cười cười, lộ ra hai chiếc răng nhỏ bé.
Tách tách!
Trên màn hình TV đã bắt đầu đánh nhau kịch liệt, biểu tình Hạ Hải Dụ bắt đầu có phần hung dữ.
Khả năng di truyền rất đáng sợ, Hạ Thủy Tinh trời sinh đối với phương diện này nhạy cảm, lúc được một tuổi thấy trình tự trò chơi liền nhìn không chớp mắt, lúc ba tuổi đã chơi đùa với tất cả trò chơi, hơn nữa còn là toàn bộ, đến năm tuổi đã tụ mình động thủ thiết kế rồi.
Thiệu Hành thường mang bé đến Khoa Học Kỹ Thuật Húc Dương, các nhận viên bộ phận nghiên cứu phát triển đối với bé vừa yêu vừa hận, yêu là bởi vì đứa bé quá thông minh, luôn có thể nói trúng tim đen chỉ ra những trình tự có thể tiếp tục cải tiến, mà hận chính là, cô bé một năm tuổi bé nhỏ, cư nhiên có thể thắng nhiều tinh anh của thung lũng điện tử Silicon Valley, làm cho lòng tự ái của bọn họ liên tục bị nhục .
Nếu như chỉ di truyền ở phương diện này, Hạ Hải Dụ sẽ không nhức đầu, nhưng mà, còn khoa trương hơn nữa!
Trong màn hình trò chơi, có đánh đánh giết giết, còn có đua xe!
Nhìn coi, cô đóng vai nhân vật bị một tiểu quỷ phía sau cưỡi Harley điên cuồng đuổi theo, xe máy còn làm động tác lộn mèo, bốc đầu !
"Mẹ, mẹ chạy nhanh lên đi. . . . . . Ai nha, xong đời rồi! Cúp!"
"Mẹ thực ngốc!"
"Sao lại chậm thế!"
"Hơn nữa mẹ cũng không biết đánh!"
Hạ Hải Dụ khẽ thở dài, buông bảng điều khiển trong tay ra.
". . . . . ." Hạ Thủy Tinh giật mình, thân thể nhỏ bé tiến tới, rất khéo hiểu lòng người, "Mẹ, mẹ làm sao vậy, không vui ạ? !"
Hạ Hải Dụ ôm lấy thân thể nhỏ bé của con gái, nhóc con khéo léo làm cho cô nghĩ hung hăng hôn một cái, nhưng mà cũng đáng giận đến mức khiến cô nghĩ hung hăng đánh một trận!
Đưa tay cầm giấy thông báo cho phụ huynh trên bàn trà chỉ chỉ, "Hạ Thủy Tinh, chính con đếm đi, đây là lần thứ mấy trong tháng này bị tìm phụ huynh hả? !"
Hạ Hải Dụ thiếu chút nữa hộc máu, 6 lần, còn mà thôi? !
Đang cầm khuôn mặt tròn phúng phính nhỏ nhắn, Hạ Hải Dụ không nhịn được nhẹ nhàng bấm véo một tí , "Con đánh nhau thì đánh nhau đi, nhưng tối thiểu nên một chọi một thôi, tại sao con lại kéo bè kéo lũ đánh nhau hả? !"
"Bởi vì bọn họ quá yếu! Lần thứ nhất con giải quyết xong một đám tương đối tiết kiệm thời gian!" Người bạn nhỏ Hạ Thủy Tinh nói như không có chuyện lạ.
Hạ Hải Dụ vô cùng hối hận, trước kia cô cho là con còn nhỏ nói mình chỉ chơi đùa với Taekwondo thôi, nhưng mà sau khi Thủy Tinh bái sư, cô mới biết! Thì ra con còn nhỏ không phải nói giỡn, Thủy Tinh càng không phải ! Hơn nữa còn là trò giỏi hơn thầy!
Trên trán Hạ Hải Dụ xuất hiện ba vạch đen, "Thủy Tinh, con đem các bạn học đánh cho thành đầu heo, như vậy là không tốt !"
"Mẹ cũng cảm thấy bọn họ giống đầu heo? !" Giọng điệu Hạ Thủy Tinh khẽ cao lên, như là có cảm giác thành tựu.
". . . . . ." khóe miệng Hạ Hải Dụ co giật, gật đầu, "Ừ, cực kỳ giống đấy!"
"Quá tuyệt vời!" Hạ Thủy Tinh lộ ra một nụ cười vô cùng vui vẻ, thuận tiện còn làm một tư thế kiểu chữ V thắng lợi.
Hạ Hải Dụ kéo cánh tay nhỏ bé của bé xuống, nghiêm túc hỏi, "Thủy Tinh, con có thể nói cho mẹ biết, lần này vì sao lại đánh nhau ? !"
"Lần này rất nghiêm trọng ! Nếu không con sẽ không ra tay ác như vậy!" Hạ Thủy Tinh khó được nghiêm túc, thân thể nhỏ bé đứng thẳng, đâu ra đấy nói rõ, "Những đứa trẻ thối kia nói con sinh trưởng trong gia đình không hoàn chỉnh, không có ba ba yêu!"
Hạ Hải Dụ nhíu mày, "Vậy Thủy Tinh nói với bọn họ thế nào đây? !"
"Không có nói ! Cùng những người đó nói chuyện quả thật lãng phí nước miếng! Dùng quả đấm nhanh hơn!"
Hạ Thủy Tinh hoàn toàn không biết hối cải, bàn tay nhỏ bé trắng noãn nâng một quả táo lên gặm.
"Hừ! Bọn họ biết cái gì ! Con có ba, ba cách nửa năm sẽ đến thăm con, nhiều lúc ở lại hẳn một tuần lễ, nhiều lúc ở một hai ngày, mặc dù không thể mỗi ngày đều ở đây, nhưng mà rất yêu con nha! Hơn nữa ba siêu cấp vô địch đẹp trai! Lần sau lúc ba tới, con nhất định sẽ dẫn ba đến trường học! Làm giảm nhuệ khí của bọn họ!"
Hạ Hải Dụ liếc mắt, "Nhuệ khí của bọn họ hình như đã bị con đánh không còn rồi? !"
"Hắc hắc, cũng đúng !"
"Thủy Tinh, ăn từ từ thôi!"
"Ưmh. . . . . . gạo có quan hệ. . . . . . Thỉnh thoảng đánh nhau cũng có thể ăn. . . . . ." Vừa gặm quả táo vừa nói, "Mẹ, hôm nay là 25, mẹ không phải liền đi rồi ạ?”
"Ừ." Hạ Hải Dụ gật đầu một cái, trong đôi mắt lại toát ra không muốn.
Còn có ba ngày, cô sẽ phải cùng các đồng nghiệp trong trường học đi Los Angeles bên kia trao đổi, nói cách khác cô phải cùng Thủy Tinh xa nhau 2 tuần lễ rồi !
Thật rất muốn khóc!
"Thủy Tinh, con có nghĩ đến mẹ hay không? !"
Hạ Thủy Tinh ngẩng đầu nhìn Hạ Hải Dụ một chút, khéo léo nhào vào ngực của cô, "Mẹ không cần lo lắng, con sắp được nghỉ hè rồi, ban ngày con theo chú Thiệu Hành đến công ty, buổi tối cùng dì Tiểu Tiểu ngủ, mẹ yên tâm được rồi!"
Hạ Hải Dụ sờ sờ đầu con gái, "Thủy Tinh thật biết nghe lời !"
" Dĩ nhiên rồi, con là con gái ngoan mà!"
Con gái ngoan mà một tháng sáu lần bị trường tìm phụ huynh sao? !
Hạ Hải Dụ im lặng hỏi ông trời.
Nhưng, cô thật sự rất yêu bé con!
Chỉ là ——
"Thủy Tinh, con phải cam đoan với mẹ, ít nhất đến trước nghỉ hè, không được đánh nhau nữa !"
"Được rồi, con cam đoan với mẹ!" Hạ Thủy Tinh hứa hẹn.
Hắc hắc, lần này bé cũng không phải là nói càn, cách nghỉ hè còn có một tuần, mà mẹ phải rời khỏi đây 2 tuần lễ, ha ha ha, bé đã có kế hoạch lớn, không rảnh mà đánh nhau !