". . . . . ." cô kéo kéo cánh tay của anh, muốn an ủi anh.
"Không cần làm trò! Anh là người nói lời giữ lời! Đến lúc đó anh tuyệt đối sẽ không mềm lòng đâu đấy!" Đường Húc Nghiêu tức giận quả quyết.
Trời ơi, anh đã đợi lâu như vậy, cuối cùng mới có thể cưới được cô, ôm cô trong vòng tay, vốn nghĩ rằng sau hôn lễ long trọng, hai người có một đêm tân hôn hoàn mỹ lần nữa, thế mà đến thời khắc mấu chốt cô lại gây ra loại chuyện này với mình!
Đáng giận!
Không, thật đáng hận!
Hạ Hải Dụ trừng mắt nhìn, ánh mắt rất vô tội, nhưng khóe miệng vẫn cong lên.
Cô cười, không phải là nụ cười mỉm ôn hòa mà anh vẫn thường thấy, mà là một nụ cười thật tươi, nụ cười ngày càng lớn, một chút lại một chút, ngày càng tăng thêm độ cong của khóe môi, cuối cùng cuối cùng, cô không thể nhịn được nữa, cười thành tiếng rất đáng đánh đòn.
Trời ạ, thật sự là quá buồn cười, cô cười đến mức nước mắt cũng chảy ra rồi!
Thời gian gần đây Đường Húc Nghiêu luôn luôn không gì không làm được, rõ ràng anh đang ở trong trạng thái tức giận, nhưng lại thấy cô như vậy thật quá đáng yêu!
Thấy cô cười ha hả, Đường Húc Nghiêu càng dỗi, đưa tay vòng qua eo cô, ôm lấy cô, bước nhanh trở về phòng.
"Á, anh làm gì thế?" Không ngờ tới bất chợt anh lại có động tác như vậy, Hạ Hải Dụ hét lớn lanh lảnh, nhưng trực giác của cô cho cô biết anh sẽ không làm gì thương tổn cô.
Quả nhiên ——
Một tay anh thả cô lên trên giường vô cùng thô lỗ, nhưng một tay khác lại không mất đi dịu dàng giúp cô kéo cao chăn.
Cô rất thức thời thu lại nụ cười, nhưng lại dẫn đến cái nhìn chằm chằm hung ác của anh.
Á. . . . . . Làm gì mà phải hung dữ như vậy. . . . . . thật sự rất buồn cười thôi mà!
Đường Húc Nghiêu trợn trừng mắt nhìn, lại giúp cô dịch góc chăn, hình như vẫn còn rất tức giận liền đứng dậy muốn đi.
"Anh đi đâu vậy?" cô có chút luyến tiếc khi anh muốn đi.
"Đi giải tỏa!" anh tức giận nói.
Mặt của Hạ Hải Dụ hơi hồng lên, người này, rõ là. . . . . .
Bịt kín chăn, lại một trận cười trộm.
Một lúc sau, cô nhắm mắt lại, quyết định đi ngủ, nhưng bụng bỗng truyền tới một hồi âm ỷ đau đớn, hơn nữa loại đau đớn này lại có xu thế ngày càng tăng lên.
"Ưm. . . . . ." rầu rĩ rên rỉ một tiếng, cô lật người nằm nghiêng, thân thể liền cuộn lại, một tay che bụng, buổi tối đầu tiên của kỳ sinh lý, cô đều đau như vậy, mặc dù đau tới nhanh mà đi cũng nhanh, nhưng trải qua quá trình này vẫn vô cùng gian nan.
Chỉ chốc lát, cô đã đau đến đổ mồ hôi, cả tóc cũng ướt nhẹp.
Đứng dậy, muốn đến phòng tắm rửa mặt, nhưng mới vừa tới cửa phòng tắm cô lại chợt nhớ ra, anh mới vừa nói anh muốn đi. . . . . . Đi cái đó . . . . . nên có phải giờ anh đang ở bên trong chứ?
Nhưng không đúng, đèn trong phòng tắm sao lại không bật lên vậy?
Nghi hoặc, Hạ Hải Dụ nhẹ nhàng gõ cửa phòng tắm một cái, cốc cốc. . . . . . lại cốc cốc. . . . . . Không có ai trả lời!
Cô liền đánh bạo vặn mở khóa cửa, quả nhiên, không một bóng người!
Vậy anh đi đâu rồi?
Hạ Hải Dụ nhíu lông mày, xoay người ra khỏi phòng tắm, đi về hướng khác.
◎ ◎ ◎
Trong phòng bếp, toàn bộ đèn lớn được bật lên.
Hạ Hải Dụ nhẹ nhàng bước từng bước chân, ghé người trên khung cửa, yên lặng xem tình hình bên trong.
Đường Húc Nghiêu mặc đồ ngủ, tay áo được xắn lên, trước người buộc tạp dề, đang đứng trước kệ bếp, đưa lưng về phía cô.
Chiếc nồi đang đun trên bếp bỗng phát ra tiếng "Xì xì", anh vội vã mở vung ra, khói trắng bay lên, anh nhấn nút khởi động máy hút khói dầu mỡ, động cơ chuyển động phát ra tiếng vang ‘vù vù’, khói trắng rất nhanh liền bị hút đi.
Cùng lúc đó, mũi của cô ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, mùi của nước đường đỏ!
Lòng cô, chợt run lên bần bật.
Giống như mùi vị của nước đường đỏ kia từ từ, từ từ lan tràn khắp trái tim cô.
"Không được khóc! Nếu không em nhất định phải chết!" Đường Húc Nghiêu không quay đầu lại, đã phát ra lời cảnh báo tàn khốc với cô.
". . . . . ." Hạ Hải Dụ vội vàng dụi mắt, đem nước mắt cảm động thu về.
"Còn nữa, mau đi lên phòng, mặc thêm áo và đi dép vào!" Anh lại bá đạo ra lệnh.
Hả?
Hạ Hải Dụ há miệng, làm thế nào mà cái gì anh cũng biết vậy?
"Đường Húc Nghiêu, anh là thần tiên sao?"
Nghe thấy lời nói trẻ con của cô, Đường Húc Nghiêu nhịn không được bật cười, nhéo mặt cô, nháy mắt mấy cái với cô, "Hạ Hải Dụ, anh không phải là thần tiên, anh là chồng em!"
Một người chồng luôn hiểu được vợ mình cần gì, khi vợ ở trong thời kì thống khổ nhất của mỗi tháng, người chồng ấy sẽ nấu một chén nước đường đỏ nong nóng cho vợ mình, luôn mang lại sự ấm áp sự che chở cho vợ!
Rất cảm động!
Hạ Hải Dụ thiếu chút nữa lại khóc.
"Anh đếm tới ba, em cứ ngây ngốc đứng ở chỗ này, anh liền thi hành gia pháp đối với em!" anh nhìn chằm chằm hai chân trần của cô, giọng điệu hung ác.
"1. . . . . . 2. . . . . . 3. . . . . ."
Bóng dáng của Hạ Hải Dụ ở cạnh cửa bỗng chốc biến mất.
Nhưng cô không phải trở về phòng mặc thêm áo đi dép vào, mà là nhào vào trong ngực của Đường Húc Nghiêu, giống như gấu koala ôm chặt lấy anh.
Bốp!
Cái muỗng trong tay anh rớt xuống đất.
Mặt khác, thời điểm cô xông tới, lực đạo quá lớn khiến anh phải lui về sau, lưng liền đụng vào bồn rửa, ngay tiếp theo thiếu chút nữa làm đổ nồi nước đường đỏ.
"Chết thì chết đi!" Hạ Hải Dụ nhiệt liệt hôn lên môi của anh, có anh yêu cô như vậy, có chết cô cũng không tiếc!
Tình yêu của anh, là mặc gió mặc mưa cùng cô đi làm, là vụng trộm không một lời để tiền vào trong ví của cô, là lúc uống thuốc khi cô ngã bệnh anh ở bên nhìn chằm chằm cho tới khi cô nuốt xuống, là lúc ăn cơm không cần cô nói anh cũng biết cô thích ăn gì, là buổi tối khi cô ngủ anh lặng lẽ giúp cô đắp kín chăn, không có những lời ngon tiếng ngọt cùng lời thề ước, tình yêu của anh không cần nói ra, nhưng cũng đã mang đến Ngôi Nhà Hạnh Phúc cho cô.
Nhịp tim trở nên vừa trầm vừa nặng, hô hấp đã sớm rối loạn đến cực điểm.
Nước đường đỏ vẫn bốc hơi nóng như cũ, giữa làn khói mờ mịt, là tình yêu ngọt ngào.
Anh từ bị động chuyển sang chủ động, kéo thân thể mềm mại của cô qua, ôm cô ngồi lên trên bồn rửa sạch sẽ, hôn đôi môi phấn hồng của cô.
"Ưm. . . . . ." Anh dùng nụ hôn của mình để nói rõ cho cô biết, anh tuy là một người đan ông có thói quen bá đạo (chuyên chế) những gì nắm trong tay mình, nhưng cũng luôn biết dịu dàng, cũng giống phương thức anh yêu cô!