Bình minh hôm sau, Hạ Hải Dụ rốt cục yếu ớt tỉnh lại
Gian phòng xa lạ, chiếc giường xa lạ, mùi vị. . . . . . xa lạ.
Anh từ phía sau ôm chặt lấy cô, một cái chân dài gác qua hông cô, một bên tay còn cầm lấy nơi mềm mại nhất của cô.
“A!” Phát hiện mình không mảnh vải che thân nằm trong ngực đàn ông, Hạ Hải Dụ đột nhiên thét chói tai.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt sung huyết đỏ bừng, mắt vừa mới mở đã vội
vàng nhắm lại, đôi tay nhỏ bé kéo thật chặt lấy chăn, bọc mình lại thật
kín.
Nhưng mà, dù thế nào đi nữa cũng không thể lừa mình dối người, qua đêm hôm qua, cô với trước kia đã không còn giống nhau.
Nụ hôn của anh, sự đụng chạm của anh, sự chiếm đoạt của anh. . . . . .
Từng cái ánh mắt, mỗi một động tác, phảng phất như khắc vào trong đầu
cô, thật sự rõ ràng, mọc rễ, nảy mầm.
Đường Húc Nghiêu nhíu mày,
ung dung đưa tay ra, vô tình hay cố ý tiến tới bên gối cô, cố tình nhắc
nhở, “Em muốn tiếp tục ngủ sao? Không tới công ty?”
“. . . . . .” Xoạch một cái lại ngồi dậy.
Quay đầu muốn nhìn đồng hồ, mặt anh lại cố ý ngăn phía trước.
Anh nửa nằm, một tay vuốt cằm, khóe mắt đuôi lông mày, đều đầy vẻ mê hoặc,
môi mỏng đỏ mọng, trên khuôn mặt mang theo sự thỏa mãn, nhưng vẫn còn
chút toan tính.
Hạ Hải Dụ theo bản năng kéo chăn càng chặt hơn, không tiếng động nuốt nước miếng một cái.
Tối hôm qua nên làm gì cũng đã làm rồi, anh đừng có nghĩ đến chuyện chiếm tiện nghi nữa!
Đường Húc Nghiêu giương môi cười nhạt, đem bộ dáng hốt hoảng của cô nhìn trong đáy mắt, cô đang xấu hổ đây!
“Nhìn cái gì vậy!” Mắt nhìn chằm chằm, giống như con cún nhìn thấy xương!
Anh không để ý, tiếp tục trò đùa trêu cợt cô, “Xem một chút thì sao, tối
hôm qua tôi không chỉ có nhìn, còn sờ , còn ăn. . . . . . Chẳng qua, ăn
chưa đủ. . . . . .”
“Sao bây giờ lại gọi cả họ tên tôi? Tối hôm qua không phải là vẫn A Húc. . . . . . A Húc . . . . . .
“. . . . . .” Nhớ tới hôm qua không kìm được gọi anh, Hạ Hải Dụ xấu hổ
muốn chết, trước kia rõ ràng đem “A Húc” cùng “A Ngưu” thuộc về làm một
loại, cũng không biết tại sao, lúc đó lại gọi anh thân mật như vậy, thân mật đến nỗi làm tim cô nhảy lên, thậm chí cũng thở không nổi.
Nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, bảy giờ rưỡi rồi!
Muốn rời giường, nhưng người cô trần trụi, mà hiện tại hai người đang nằm
trong cùng một cái chăn, cô rời giường tất yếu phải ôm cả chăn, vậy
không phải anh sẽ bị lộ? Làm ơn đi, cô cũng không muốn mắt mình bị mù!
Nhìn thấu cô, Đường Húc Nghiêu cười đến là đắc ý, không sợ chết trêu chọc,
“Tôi không ngại để em nhìn, dù sao lần đầu tiên của tôi cũng cho em
rồi.”
Đi chết đi lần đầu tiên!
Ở bãi đậu xe cùng phụ nữ làm loạn phong lưu lớn như thế mà còn lần đầu tiên?!
Không sợ đau lưỡi à? !
Hạ Hải Dụ căn bản không tin, mắt hạnh trợn tròn, bắn ra ánh sáng lạnh, nếu như ánh mắt có thể giết chết người, anh đã sớm bị cô thiên đao vạn quả
rồi!
Đúng lúc đó thì điện thoại di động của cô vang lên, tiếng
chuông đặc biệt làm Hạ Hải Dụ đang trong cơn giận chợt trước mắt sáng
lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ lập tức hiện lên ánh sáng vui sướng, “Alo. . . . . . viện trưởng Trần. . . . . . Thật sao? Kết quả kiểm tra
hôm qua đã có? Tình trạng khôi phục của Hải Tinh rất tốt? Thật tốt quá!
Cám ơn viện trưởng Trần! Cám ơn. . . . . . Sao? Muốn cám ơn Đường thiếu
gia. . . . . . Vâng, dĩ nhiên, tôi hiểu. . . . . .”
Cúp điện
thoại, khóe miệng vẫn như cũ cong lên, nhưng trong lòng lại hết sức thấp thỏm, ánh mắt len lén liếc sang bên cạnh một cái, chỉ thấy anh vừa đúng lúc liếc sâu nhìn cô.
Lời vừa dứt, cô nhắm mắt lại, chủ động hôn lên trán anh, nhẹ nhàng, cẩn thận, như chuồn chuồn lướt nước không để lại dấu vết.
Thật ra thì, đó căn bản không thể tính là hôn, không có dục vọng, không có
ướt át, không có bất kì thành phần mập mờ, nhưng trái tim Đường Húc
Nghiêu lại đột nhiên run lên, đầu óc trống rỗng. . . . . .