"Tiếp tục đi phía trước đi!" Rầu rĩ, Đường Húc Nghiêu ra quyết định.
Vốn tưởng rằng tới nơi này rồi có thể nhìn thấy cô, nhưng không nghĩ tới lại bị ma xui quỷ khiến bở qua nhau, mà bây giờ, trước mắt anh chỉ có một con đường, chính là đi bệnh viện nhìn cục cưng, nhìn kết tinh tình yêu của anh cùng cô cục cưng.
Đầu phố, sắc trời bắt đầu tối, ráng trời lóe lên trên cửa sổ xe tắc xi phát ra ánh sáng lung linh, nhưng Đường Húc Nghiêu lại cảm thấy hai mắt của mình bắt đầu mơ hồ, nhìn cái gì cũng biến thành đen trắng.
Đã lâu không ăn cơm, hơn nữa di chứng từ tai nạn xe cộ , anh bắt đầu cảm thấy choáng váng đầu, anh chưa bao giờ say xe, lại có cảm giác muốn ói.
Hạ cửa kính xe xuống, gió mát thổi vào, chậm rãi thở ra tâm tình khó chịu, làm bản thân tiếp tục giữ vững thanh tỉnh.
Anh nhất định phải chịu đựng, kiên trì đến khắc cuối cùng, kiên trì đến khi thấy cục cưng mới thôi!
Anh đã bỏ lỡ cô, không thể bỏ qua cục cưng nữa!
Bởi vì anh hiểu rõ, cô cũng hi vọng anh có thể nhìn thấy cục cưng! Cũng hi vọng cục cưng có thể nhìn thấy anh!
◎◎◎
Thành phố T.
Hạ Hải Dụ nằm ở trong phòng bệnh một bệnh viện cao cấp nào đó.
Sau khi bác sĩ kiểm tra một loạt cho thân thể cô, giúp cô kéo cao chăn, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa phòng bệnh, gật đầu ý bảo Thiệu Hành có thể tiến vào.
Sau khi được cho phép, Thiệu Hành bước nhẹ đến gần, nhìn Hạ Hải Dụ sắc mặt tái nhợt trên giường bệnh, không nhịn được lắc đầu, cô trong hôn mê đều cau mày, rõ ràng là nội tâm đau khổ!
Bác sĩ lấy khẩu trang xuống, nói khẽ với Thiệu Hành, "Thiệu tiên sinh, Hạ tiểu thư chỉ vì thể lực tiêu hao, hơn nữa sầu lo quá độ thành bệnh mới dẫn đến hôn mê, không có gì đáng ngại!"
"Vậy thì tốt." Thiệu Hành âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bác sĩ nói tiếp, "Hạ tiểu thư vừa mới sinh không bao lâu, mặc dù theo quan niệm Phương Tây , chỉ cần nghỉ ngơi ba ngày là được, nhưng dựa theo quan niệm truyền thống của Trung Quốc ta thì phải ở cữ , cũng may Hạ tiểu thư sức khỏe căn bản không tệ lắm, nghỉ ngơi nhiều là được rồi!"
Nói xong, bác sĩ đưa tay vào trong túi áo trắng, từ bên trong lấy ra quyển sổ ghi chép cùng một cây viết, để ở trên tay soàn soạt soàn soạt viết, "Hạ tiểu thư trước nên truyền ít dịch dinh dưỡng, những thứ này đều không có tác dụng phụ đối với thân thể, rất tốt, tiếp đó chỉ cần bổ sung thêm một chút là được rồi”.
Viết xong, đem hóa đơn đưa cho hộ sĩ ở bên, để cô theo đơn đi lấy thuốc.
Thiệu Hành gật đầu một cái, "Cám ơn bác sĩ!"
"Thiệu tiên sinh không cần khách khí! Đây là chức trách của tôi!" Bác sĩ mỉm cười lễ phép, bước nhẹ đi ra khỏi phòng bệnh.
Thiệu Hành đưa mắt nhìn bác sĩ rời đi, sau đó xoay đầu lại, nhìn Hạ Hải Dụ một chút.
Cô như có dấu hiệu thức tỉnh, nhưng lại không tỉnh, chỉ là mơ hồ không rõ nói mê, "Đường Húc Nghiêu. . . . . . Anh đang ở đâu. . . . . ."
Nghe cô nỉ non, mi tâm của Thiệu Hành khẽ nhíu lại, nhịn không được lắc đầu, đường tình cảm của cô cùng Đường Húc Nghiêu sao lại khổ như vậy?
"Cục cưng. . . . . . Cục cưng . . . . ." Đang ngủ mê man Hạ Hải Dụ lại bất an ,phát ra tiếng thì thầm.
Thiệu Hành khẽ thở dài, sau đó giơ tay lên nhìn đồng hồ một cái, trời ạ, lúc này, Đường Húc Nghiêu chắc đã đến San Francisco rồi !
Đang suy nghĩ, điện thoại của Hạ Hải Dụ trên tủ đầu giường vang lên.
Píp Píp. . . . . . Píp Píp. . . . . .
Thiệu Hành trong lòng cả kinh, vội vàng cầm điện thoại di động lên nhìn, quả nhiên là số của Đường Húc Nghiêu !
Sợ đánh thức cô, Thiệu Hành quả quyết cầm điện thoại di động ra ngoài hành lang phòng bệnh, nhấn nút trả lời, "Nghiêu, là tớ. . . . . ."
◎◎◎
Trên tắc xi, Đường Húc Nghiêu vừa nghe thanh âm trong điện thoại là của Thiệu Hành liền có dự cảm không hay, "Hải Dụ thế nào? !"
". . . . . ." Thiệu Hành sợ anh bị dọa hết hồn, dừng một chút mới chậm rãi mở miệng, "Cô ấy bị té bất tỉnh, bây giờ đang ở bệnh viện, còn chưa có tỉnh, bác sĩ nói , không có gì đáng ngại!"
Tâm của Đường Húc Nghiêu xoắn thành một cục, đã té bất tỉnh, còn nói không có gì đáng ngại? !
Đáng chết!
Đây rốt cuộc là sao? !
Tại sao cô cùng anh đều bị thương chồng chất rồi mà vẫn không thể ở chung một chỗ? !
Thiệu Hành nhận thấy Đường Húc Nghiêu ở đầu kia điện thoại nửa ngày không nói gì, do dự nói, "Nghiêu, bác sĩ nói rồi, Hải Dụ thật không có việc gì, chỉ là quá mệt mỏi. . . . . . Cậu hãy yên tâm đi, tớ sẽ chăm sóc cô ấy, đợi cô ấy tỉnh, tớ sẽ bảo cô ấy gọi điện thoại cho cậu!"
"Ừ." Đường Húc Nghiêu nhắm mắt lại, hiện tại thời điểm mấu chốt này, cũng chỉ có thể như vậy!
"Thiệu Hành, Hải Dụ lại nhờ cậu rồi !"
"Đừng nói lời khách khí này, cậu cũng chăm sóc mình thật tốt đấy, đừng có ngã xuống đấy nếu không tớ lại phải đến đó!"
"Biết rồi!" Đường Húc Nghiêu kiên nhẫn nói .
Bất tri bất giác, tắc xi đã đến cửa bệnh viện tổng hợp, chậm rãi dừng lại.
Đường Húc Nghiêu kết thúc cuộc trò chuyện cùng Thiệu Hành, trả tiền cho tài xế, sau đó xuống xe, không có nghỉ ngơi đi thẳng vào bệnh viện.
Sau nhiều lần hỏi thăm cũng thuận lợi tìm được phòng trẻ sơ sinh.
Trong hành lang có hai hàng ghế, ngồi đầy người, xem ra đều là cha mẹ, bọn họ đều cách tường thủy tinh, nhìn vào bên trong phòng trẻ sơ sinh, xa xa nhìn cục cưng nhà mình.
Đường Húc Nghiêu tầm mắt quét một vòng, đứng tại chỗ tìm bóng dáng Vân Tiểu Tiểu, hơi kinh ngạc.!
Cô ấy đi đâu vậy? !
Sao lại không có ở đây ? !
Đúng lúc này, có hai người hộ sĩ bưng khay đi tới, trong khay để hơn mười bình sữa, một người hộ sĩ trong đó dùng thẻ tự động treo ở trên cổ mở cửa phòng trẻ sơ sinh ra sau đó hai người cùng nhau đi vào rồi khóa cửa lại.
Ánh mắt Đường Húc Nghiêu bị hấp dẫn, bước chân không tự chủ được đi tới bên cạnh tường thủy tinh, bên trong, có bốn hàng giường trẻ sơ sinh, mỗi hàng có mười cái giường.
Bốn mươi đứa trẻ sơ sinh!
Cục cưng của anh cùng Hải Dụ đâu? !
Tâm Đường Húc Nghiêu nhảy nhanh, ánh mắt bắt đầu dao động, từ giường trẻ sơ sinh thứ nhất bắt đầu theo thứ tự nhìn về phía sau. . . . . . Thứ hai. . . . . . thứ ba. . . . . . Thứ tư. . . . . .
Không phải. . . . . . Không phải. . . . . . Không phải. . . . . Vẫn không phải . . . . . .
Rõ ràng trẻ sơ sinh đều giống nhau, thậm chí anh đã nhìn qua mấy đứa trẻ rồi cũng không phân biệt được nhưng anh biết rõ chúng không phải con anh!
Tầm mắt vẫn chạy, cho đến đứa nhỏ trên giường số 12 thì dừng lại.
Trên giường nhỏ, một đứa trẻ dáng vẻ ngây thơ đang nằm. . . . . .