Cắn răng đưa điện thoại bỏ vào trong túi xách, trái tim dâng lên một cỗ khó chịu xưa nay chưa từng có.
Sẽ không vang lên…
Thật sẽ không
“ Hải Dụ” Sau lưng, tiếng kêu quen thuộc vang lên, giống như ánh sáng duy nhất trong bóng tối, từ xa tới gần.
Hạ Hải Dụ có chút lờ mờ, đưa tay lau khóe mắt, nước mắt dường như đối nghịch, càng xóa sạch lại càng nhiều.
Rốt cục cũng không thể khống chế, gần như chật vật quay người sang.
“…….” Nhung thấy rõ người mới tới, khuôn mặt chợt lóe lên nét hoảng sợ.
Bạch Hạo Nhiên đứng đối diện cô, hai tròng mắt trong suốt đầy nét mâu thuẫn, rất muốn thấy cô nhưng rồi lại không muốn. Muốn nhìn cô vì muốn rất muốn gặp cô, không muốn thấy cô vì dường như cô đang đau khổ.
Qua thật lâu,Hạ Hải Dụ giống như là muốn xác nhận, nhẹ nhàng thì thầm một tiếng, “…. Hạo Nhiên…”
Anh gật đầu, đến gần hơn mấy bước, một tay nhận lấy túi của cô, một tay kéo tay cô.
Lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ ấm áp, khiến cho Hạ Hải Dụ rút cuộc cũng nhận biết được, đó là sự thực.
“Hạo Nhiên, thật sự là anh…… tôi không có nhìn lầm…” Cô thấy người trong xe quả nhiên là anh .
Há miệng, lại muốn hỏi, tại sao anh lại ở đây?
Nhưng là, làm thế nào cũng không ra khỏi miệng.
Giống như mỗi lần, cô đều hỏi anh những lời này, mỗi khi cô chật vật, anh sẽ luôn xuất hiện…. giống như anh là thần hộ mệnh của cô….
Bạch Hạo Nhiên nhìn cô một chút, phảng phất dường như biết cô muốn nói gì, thẳng giải thích,” Bởi vì…. Em cần anh”.
Trên thế gian này, điều cảm động nhất, không phải là nói “ anh yêu em”, không phải là “ ở chung một chỗ”, mà là tại thời điểm yếu đuối nhất, “tôi luôn ở cạnh em”.
Cuộc đời dài ngắn không ai biết, duyện phận có được bao nhiêu không ai có thể sáng tỏ, con đường này dẫu có xa cũng không quan trọng, nếu không thể cùng cô đi hết chân trời góc biển, anh cũng quí trọng từng phút từng giây được ở chung một chỗ bên cạnh cô.
Kéo cô đang mơ màng đi tới bên cạnh, vẫy một chiếc xe taxi, tài xế mở cốp sau, Bạch Hạo Nhiên lại lắc đầu một cái, giơ túi lên, cùng cô lên ngồi phía sau.
Lên xe sau, Bạch Hạo Nhiên đem túi của Hạ Hải Dụ đặt lên đùi của mình, sau đó nắm lấy tay của cô,đặt lên túi, dùng phương thức này để nói cho cô biết, những thứ quan trọng nhất vẫn đang ở trong chính tay cô, như vậy, cô sẽ có cảm giác an toàn.
“…………..” Hạ Hải Dụ nước mắt chợt trào ra, trên thế gian này, người có thể hiểu được con người cô, chính là anh. Chỉ một cái ánh mắt của cô mà anh đã có thể hiểu được cô đang nghĩ gì.
Đúng vậy, bây giờ cô không nhìn thấy cái túi sẽ cảm thấy bất an, văn kiện trong đó là những thứ quan trọng nhất, thậm chí, vì nó, cô có thể hi sinh tình cảm.
Tốt hơn hết phải bảo quản nó.
Nó so với bất cứ thứ gì cũng quan trọng hơn.
Coi như cô mang chính mình đánh mất, cũng không thể làm mất nó.
Bạch Hạo Nhiên nhìn Hải Dụ một chút, cái gì cũng không hỏi, chỉ im lặng trao khăn giấy cho cô, sau đó coi như không có chuyện gì, thuận miệng hỏi, “ Đến chỗ anh được không?”
“………………” Hạ Hải Dụ chẳng qua là gật đầu, bởi vì cô đã khóc không nói ra lời.
++++++++++++++++++
Chỗ ở của Bạch Hạo Nhiên là một quán trọ được trang trí trang nhã.
Căn phòng một góc ở trên lầu, rất đẹp và yên tĩnh, chỉ cần khẽ đẩy cửa sổ ra, có thể nhìn thấy nhà hát Opera phía xa, giống như những cánh buồm màu trắng đang đón gió sắp ra khơi, cùng cảnh sắc xung quanh khiến tâm trạng trở nên thoải mái.
“Hải Dụ, em ở phòng này đi, căn phòng cách vách còn trống, anh đi nói với ông chủ một tiếng, anh sống trong trong căn phòng đó”. Bạch Hạo Nhiên tựa vào khung cửa bình tĩnh nói.
Hạ Hải Dụ ngớ ngấn, cô ở căn phòng cách vách không được sao?
Bạch Hạo Nhiên lắc đầu một cái, “ Căn phòng cách vách chỉ có một cửa sổ, phòng này có hai, ánh mắt trời nhiều hơn một chút”.
Hải Dụ, anh không thể cho em toàn bộ thế giới này, nhưng thế giới của anh, toàn bộ đều dành cho em.
Nụ cười vui vẻ của anh khiến cho lòng cô cảm kích vô hạn.
Thật ra thì, Hạo Nhiên xuất hiện ở nơi này, chứng tỏ anh đã biết nhiều chuyện, nhưng anh cái gì cũng không hỏi, cũng chỉ chăm sóc cô, anh thật tốt.
Bạch Hạo Nhiên xoay người đi xuống dưới lầu đặt phòng, Hải Dụ vội vàng vào phòng tắm, cô muốn tắm một cái để cho mình có thể bình tĩnh một chút, tối thiểu là không thể khóc nữa.
Không biết có phải vì do mang thai, cô trở nên dễ dàng rơi lệ, so với cô gái kiên cường trước kia thì kém thật nhiều.
Không thể tiếp tục như vậy nữa.
Bởi vì cô có nhiều việc cần hoàn thành, muốn chiếu cố đứa bé trong bụng, phải nghĩ biện pháp xử lí vụ án, rồi lên kế hoạch cho tương lai, phải làm rất nhiều rất nhiều chuyện đây.
Soi mình trong gương, Hạ Hải dụ cố gắng mỉm cười với chính mình, -Hạ Hải Dụ, mi phải cố gắng, phải tự tin.
Mi phải cố gắng! cố gắng lên!phải cố gắng để sống thật tốt.
Không oán giận người nào, không cười nhạo người nào, cũng không hâm mộ người nào.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, chạy trốn trong ơn mưa gió, mơ ước, đi con đường của riêng mình.
Về phần anh…….. không cần phải suy nghĩ nữa……………
Nói với chính mình như vậy, trước mắt, lại dường như hiện ra khuôn mặt anh tuấn quen thuộc.
Nhớ da diết.
Vừa mới rời đi, nỗi nhớ như cỏ dại lan tràn.
Nhưng là,…… muốn cũng không thể.
Trên thế giới chuyện tàn nhẫn nhất, không phải là không gặp được người mình yêu, mà là gặp rồi cuối cùng lại chia li.
Chúng ta từng yêu nhau, nghĩ đến lòng chợt chua xót.
Đáy lòng chợt truyền đến từng trận đau nhói, cô có chút ngây ngốc mong rằng khi tỉnh lại mình chợt mất trí nhớ, có lẽ cô sẽ quên đi anh, quên đi tất cả những kỉ niệm.
Nhưng là, nếu thực sự quên, có lẽ cô sẽ không chịu đựng được.
++++
Ở đầu khác, Đường Húc Nghiêu lái xe một cách du đãng không mục đích trên đường.
Tình yêu nếu như nói khiến con tim đau khổ, không phải là không yêu, mà là yêu nhau đó, nhưng lại không thể yêu.
Nhìn, cũng không thể ôm; tưởng niệm, nhưng không thể có; đi, cũng không thể nắm tay cùng đi; vừa nói,cũng không thể nhìn nhau.
Rõ ràng là hai người yêu nhau,nhưng lại không thể ở chung một chỗ.
Nào sợ dùng hết một đời tinh lực, cạn kiệt may mắn cả đời, nhưng vẫn không có cách nào để đến gần, thậm chí là muốn quên đi những tra tấn hành hạ.