Ads
"Sau đó. . . . . . Thuốc tránh thai. . . . . ." Khóe miệng Đường Húc Nghiêu co giật, lặng người.
Nghĩ đến những lời nói thao thao bất tuyệt lúc trước của mình, còn cả những việc làm ngu ngốc, khuôn mặt anh tuấn của anh khẽ vặn vẹo, thật là chắng khác gì làm trò hề?!
Chỉ là thật may cô không định uống thuốc ngủ!
Nhưng!
Không đúng!
Uống thuốc tránh thai cũng không phải là chuyện tốt!
Đường Húc Nghiêu đột nhiên cảm thấy sợ hãi, nhận thấy sai lầm của bản thân vội áy náy nhìn về phía Hạ Hải Dụ, "Xin lỗi. . . . . . Chuyện như vậy phải là anh chủ động nghĩ biện pháp mới đúng."
". . . . . ." Mặt Hạ Hải Dụ nhanh chóng đỏ bừng, cái này cũng không thể trách anh, hai lần trước anh đều có thực hiện biện pháp an toàn, nhưng hôm nay là bất ngờ, không có chuẩn bị, cho nên liền. . . . . .
Không thể tránh khỏi, cô lại nghĩ tới một màn “Vận động” nóng bỏng vừa diễn ra cách đây không lâu, hai chân và hông còn hơi đau, lông mày khẽ nhíu lại, đầu cúi thấp, tầm mắt bất rơi xuống thân thể người đàn ông đang đứng trước mặt.
Anh chỉ mặc áo ngủ, dây buộc bên hông rộng lùng thùng, áo choàng cũng không mặc nghiêm chỉnh, còn lộ ra một phần ngực săn chắc.
Trong giây lát, cô bất giác hít một ngụm khí lạnh, các cảnh vừa xảy ra như thước phim quay chậm, một màn cùng anh hô mưa gọi gió hiện lên sinh động ở trong đầu, bọn họ cùng nhau dây dưa không biết bao nhiêu lần, anh là ở trong thân thể của cô lấy được thỏa mãn, mà cô được anh “yêu” đến cực lạc.
A. . . . . . Ông trời!
Anh đã hỏi cô, nói cô sau khi tỉnh nhất định sẽ hối hận, nhưng mà lúc đó, cô thật không kháng cự được, bởi vì, rất cô đơn, cũng rất nhớ anh!
Nghiêm khắc nói, là cô chủ động .
Quá mất mặt a!
Tay không ý thức nắm chặt gối ôm trên ghế, che mặt của mình, cô chỉ muốn ngất đi!
"Em đang làm gì đấy? !" Đường Húc Nghiêu rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, thanh âm trầm thấp mang theo ý tứ đùa giỡn cùng cưng chiều.
"Ưm. . . . . ." Hạ Hải Dụ hờn dỗi phát ra tiếng hừ, vì cảm thấy thật xấu hổ.
Đường Húc Nghiêu kéo gối ôm trong tay cô xuống, nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên nhưng cũng không cho cô cơ hội kháng cư, khuôn mặt nhỏ nhắn bị ánh mắt của anh chiếu thẳng.
"Anh, anh, anh. . . . . . Anh mau mặc quần áo tử tế rồi mới nói chuyện!" Hạ Hải Dụ nhắm mắt lại, không dám ngắm loạn, bởi vì anh tạo cho cô cảm giác bị áp bức mạnh mẽ, cô không dám nhìn anh, nhưng trong đầu những hình ảnh kích tình vừa qua lại không ngừng hiện lên, khắc sâu, không thể nào xóa được.
Hiện tại quan hệ của hai người đã trở nên phức tạp hơn rồi, cô không biết nên đối mặt như thế nào.
Đường Húc Nghiêu cười nhẹ ra tiếng, sờ sờ gương mặt của cô, sau đó"Nghe lời" trở về phòng khoác một thân quần áo ở nhà ra ngoài.
Lần nữa đi tới bên cạnh cô, tay cầm hộp thuốc, nhìn kỹ một chút, không yên lòng hỏi, "Em uống cái này có tác dụng phụ gì không? !"
"Chắc không!" Hạ Hải Dụ cũng không dám khẳng định chắc chắn, nhưng chắc không có vấn đề gì, rất nhiều người đều uống a!
Anh lắc đầu, hỏi sâu thêm, "Em mua ở đâu, là tiệm thuốc chính quy? !"
"Chính là tiệm thuốc dưới lầu . . . . . A, đúng rồi, em không mang tiền cho nên…là lấy tiền trong ví của anh." Nói xong, cúi đầu, có chút không tự nhiên.
Đường Húc Nghiêu quả thật dở khóc dở cười, hoàn toàn không biết nói gì cho phải, cô không muốn dùng tiền của anh, anh hiểu được, nhưng là chuyện này vốn là trách nhiệm của anh, chỉ là một hộp thuốc có cần thiết phải rõ ràng quá như vậy không? !
Hạ Hải Dụ, anh nên làm sao với em? !
Cảm giác có chút phiền muộn, anh khe khẽ thở dài nhưng vẫn còn an ủi, ít nhất cô cũng không bỏ đi, điều này chứng tỏ bọn họ vẫn chưa kết, đã đến lúc cần phải ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc.
Đường Húc Nghiêu ôm cô từ phía sau, không để cho cô có bất kỳ cơ hội nhúc nhích nào, "Hạ Hải Dụ, em có biết không, vừa rồi em làm anh sợ muốn chết? !"
Cô gật đầu một cái, lúc đầu còn không rõ nhưng bây giờ cô đã hiểu, anh cho là cô uống thuốc ngủ tự sát!
Thật không hiểu sao anh lại nghĩ ra được!
Cô không phải loại người nông cạn đó!
Chỉ là. . . . . . Vừa rồi anh đã khiến cô thật sự cảm động.
Mặc dù có điểm buồn nôn.
Nếu như không phải là chính tai nghe được, cô thế nào cũng không tin Đường Húc Nghiêu lại nói ra những lời đó.
Khuôn mặt anh tuấn của anh gần trong gang tấc, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng, chân tình, con ngươi đen nhánh chỉ toàn hình bóng của cô, Hạ Hải Dụ cảm thấy trái tim mình bất giác dâng lên từng hồi, đôi mắt không tự chủ bị bao phủ bởi một màn hơi nước nhàn nhạt.
Ngón tay thon dài cầm hộp thuốc vứt bỏ, Đường Húc Nghiêu quyết định, "Hải Dụ, không cần uống cái này, nếu như em có, chúng ta liền kết hôn."
"Cái gì? !" Hạ Hải Dụ bị dọa sợ, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên anh nói chuyện kết hôn, nhưng vẫn là rất đột ngột a! Hiện tại lại đang ở trong tình trạng này, cô không cho rằng đây là thời điểm tốt để kết hôn, sinh con.
Theo phản xạ tự nhiên, cô muốn lắc đầu phản đối, nhưng thế nào cũng không hạ được quyết tâm.
Kinh ngạc nhìn anh, lập tức không biết nói thế nào.
Cắn cắn môi, hạ quyết tâm, phải nói rõ ràng.
"Anh. . . . . . Anh trước tiên phải nói rõ cô bé kia là ai? ! Quen nhau đã bao lâu? ! Cô ấy tại sao lại tìm đến tận nhà anh ? ! Hai người. . . . . . rốt cuộc là quan hệ gì? !"
Ánh mắt Đường Húc Nghiêu trở nên thâm thúy,tuy bị chất vấn như vậy nhưng ánh mắt của anh xem ra lại rất vui vẻ.
Anh biết, cô ghen!
"Cười cái gì mà cười? ! Nói nhanh một chút!" Nhìn thấy khóe miệng anh cao hứng nhếch lên cao, Hạ Hải Dụ không khỏi ảo não .
Thật sâu nhìn cô một lúc lâu, Đường Húc Nghiêu mới nhàn nhạt cất tiếng, "Cô ấy tên là Triệu Chỉ Tịch, là em gái của chị dâu anh, giữa anh và cô ấy cái gì cũng không có, anh không thích cô ấy."
"Nhưng cô ấy lại thích anh!" Hạ Hải Dụ khẳng định.
"Vậy thì sao? ! Đó là việc của cô ấy, không quan hệ gì tới anh!" Đường Húc Nghiêu trả lời với thái độ tự đại! Tự phụ! Lại không có tình!
Không thể phủ nhận, Hạ Hải Dụ nghe được câu trả lời của anh, trong lòng có chút dễ chịu, nhưng là. . . . . .
"Dấu son môi đó là như thế nào? !"
Anh giơ tay lên thề, "Cái đó là cô ấy cố ý cọ lên, anh không biết chuyện đó!"
"Tốt nhất là như vậy!" Hạ Hải Dụ hừ một tiếng, vẻ mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng, nhưng trong lòng đã từ từ mở ra.