Lần trước trong phòng làm việc anh cũng đã đề cập qua, cô tưởng rằng là anh đùa giỡn, nhưng lần này, anh hình như rất nghiêm túc, bộ dáng rất chăm chú!
Đại não tạm thời mất đi năng lực suy tư, một mảnh trống rỗng, miệng khép lại, một chữ cũng không nói ra được.
"Chúng ta kết hôn đi!" Anh lại nói một lần nữa, lần này, không có phải là câu hỏi như lần trước, mà trực tiếp nói, giọng nói mang theo mệnh lệnh, còn có sự chắc chắn.
Hạ Hải Dụ ngơ ngác giật mình tại chỗ, thật lâu mới hồi hồn, "Em. . . . em . . . ."
Em nhiều lần, vẫn không nói ra được một câu đầy đủ, tay nhỏ bé lại khẩn trương nắm chặt ống tay áo của anh.
Đường Húc Nghiêu nâng khóe môi, cúi đầu thở dài, giọng nói tràn đầy trìu mến, "Hải Dụ, anh thật sự muốn cùng em bước tiếp, bởi vì anh yêu em, em cũng yêu anh, chúng ta phải ở chung một chỗ."
Cô há miệng muốn nói chuyện, lại bị ngón trỏ ngăn chận môi, tiếp theo anh lại nói, "Anh cũng không biết cảm giác tự mình muốn kết hôn với một người lại mãnh liệt như vậy, anh nói anh luôn khi dễ em, anh thừa nhận, anh thích nhìn em giận đến đỏ mặt, thích nhìn dáng vẻ muốn phát điên của em bởi vì anh. . . . . . Có lẽ có lẽ là từ khi gặp mặt lần đầu tiên, anh đã liền thích em, cho nên anh luôn quấn lấy em, trêu chọc em, giày vò em, thật ra thì đây chẳng qua là một thủ đoạn muốn tầm mắt của em luôn nhìn thấy anh sao."
Phân tích tâm sự của mình, anh hiển nhiên cũng có chút ngượng ngùng, nhưng anh đã nói rồi, anh liền muốn nói toàn bộ hết ra.
"Anh biết rõ những chuyện mình đã đối xử với em, có những chuyện quá phận, có chuyện làm tổn thương tự ái của em, khiến em phải khó chịu, khiến em ghét anh... Nhưng . . . . ."
Anh hôn một cái lên tóc của cô, hơi thở ấm áp phất trên mặt cô, nói với giọng hơi hài hước, "Anh chính là bá đạo như vậy, anh coi trọng em rồi, cũng không cho phép em chạy trốn, nhất định khiến em phải để ý đến anh, anh có lúc đã nổi điên, em biết anh có nhiều tật xấu, cũng có tà ác?"
Sương mù thật mỏng ở trong đôi mắt, cổ họng Hạ Hải Dụ một hồi chua xót, không kìm hãm được cảm giác dũng mãnh sẽ lao ra, rốt cuộc đợi đến anh nói hết lời, cô cũng không nhịn được nữa, nhào vào trong ngực anh, vừa khóc vừa cười.
"Đường Húc Nghiêu, anh là đồ bại hoại...anh chợt tốt như vậy…Làm hại người ta khóc nha... Nhưng nghe anh nói như vậy lại rất cao hứng…em sắp bị bệnh thần kinh rồi…đáng ghét. . . . . ."
"Đồ ngốc!" Đường Húc Nghiêu ôm cô thật chặt, cúi đầu hôn lên nước mắt của cô.
"Hu hu. . . . .em không muốn khóc. . . . nhưng chính nó cứ chảy xuống . . . .."
"Đồ ngốc!"
"Không được mắng em!"
"Vậy em mau nói em sẽ gả cho anh . . . Nói mau!" Anh bá đạo rồi lại dịu dàng, hai mắt đen thâm thúy giống như đầm lầy, mãnh liệt dẫn dụ cô.
Khuôn mặt Hạ Hải Dụ đỏ bừng, mắt cũng hồng, giống như là Tiểu Bạch Thỏ, nhất thời không biết nói gì cho phải, chỉ có thể dùng sức nhìn anh, sau đó liều mạng gật đầu.
"Đáp ứng gả cho anh?"
"Ừ!"
Thở dài như trút được gánh nặng từ trong miệng Đường Húc Nghiêu nhẹ nhàng tràn ra, nghĩ tới cuộc sống về sau hạnh phúc dường nào, mỗi ngày bảo vệ cô, yêu cô, mỗi ngày khi dễ cô. . . . . . Ha ha, anh khẳng định vẫn không sửa không được thói quen này!
Lẳng lặng ôm nhau trong chốc lát, Hạ Hải Dụ chợt ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, nghiêm túc nói, "Em có một chuyện muốn nói với anh. . . . . ."
"Sẽ không phải là đổi ý phải không?"
"Không phải... Nhưng…" Cô khẽ dừng một chút, "Ba mẹ của em mặc dù đã qua đời hơn năm năm rồi, nhưng việc bố mẹ em gặp tai nạn xe cộ cho đến bây giờ vẫn chưa chân chính được giải quyết, em đã tự thề với mình, nhất định phải rửa sạch oan khuất cho hai người! Cho nên. . . . . trước khi giải quyết xong chuyện này, em sẽ không kết hôn. Tiền bảo hiểm của hai người em chưa từng dùng đến, tiến đó em muốn dùng để mời luật sư, bây giờ vẫn còn thiếu chút xíu nữa thôi, rất mau là em có thể tích đủ, đến lúc đó em liền có thể nhờ luật sư giúp em lật lại bản án rồi . . . . . Nên cần đợi một thời gian. . . . . . Cho nên, chuyện kết hôn. . . . . . Liền. . . . .chờ một thời gian nữa. . . . . ."
Đây là bí mật quan trọng nhất mà cô chôn ở đáy lòng mình, chưa từng nói với một người nào cả cho tới bây giờ.
Đáy lòng Đường Húc Nghiêu mềm mại nhưng thần kinh bị chấn động, kéo tay cô đến nắm thật chặt, "Yên tâm đi, anh sẽ giúp em ."
"Không, em muốn dựa vào chính mình . . . . . em . . . . ."
"Anh hiểu! Anh sẽ không để em dùng tiền của anh lên tòa án!" Anh cắt đứt lời cô, sau đó tự tin mà nói, "Nhưng, anh có thể giúp em mời một luật sư, một luật sư đứng đầu hành nghề tới nay chưa bao giờ thua cuộc!"
". . . . . ." Cô kinh ngạc trừng mắt nhìn, "Lợi hại vậy sao?"
"Ừ!" Anh gật đầu một cái, bổ sung, "Hơn nữa. . . người đó còn rất quen thuộc với anh. . . . . . người đó là . . . . . Anh của anh!"
Hạ Hải Dụ lộ ra ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, "Anh của anh? anh có anh trai?"
"Đúng vậy. Mặc dù những năm gần đây anh ấy đã đến Úc định cư, bình thường cũng không hay liên lạc với nhau, nhưng là, tình cảm hai anh em của anh rất tốt! Anh sẽ dẫn em đi châu Úc gặp anh ấy!"
". . . . . ." Hạ Hải Dụ nuốt nước miếng một cái, cảm giác phải gặp người nhà của anh a!
Gặp người thân?
Trời ơi, thiếu chút nữa cô đã quên mất chuyện quan trọng như vậy!
Mấy người của Đường gia cô đã gặp qua một lần, bộ dạng đều là sài lang hổ báo, Đường lão gia tử càng kinh khủng hơn. . . . Cô cùng Đường Húc Nghiêu kết hôn, nhất định sẽ bị phản đối trăm phần trăm!
Trước kia cô cùng Thần Dật chỉ mới nhàn nhạt mấy tháng, liền bị Đường gia đối đãi như vậy. . . . . . Hiện tại. . . . . .
Cắn chặt môi, không biết nên nói gì cho phải lúc này.
Đường Húc Nghiêu tựa hồ là hiểu chuyện trong lòng cô, nắm tay cô chặt hơn, an ủi, "Không phải lo lắng những người đó, người muốn kết hôn với em là anh, không có quan hệ cùng Đường gia, cha mẹ anh đã qua đời khi anh còn rất nhỏ, chỉ có gia gia có thể trông nom anh, mà bây giờ đã rời khỏi Đường gia, anh cũng sẽ không can thiệp được nữa, dù có muốn can thiệp cũng không được, anh nhận định muốn kết hôn cùng em, ai cũng không ngăn cản được!"
Nghe lời của anh, Hạ Hải Dụ đã yên tâm không ít, nhưng đáy lòng vẫn còn lo sợ bất an.
Đường Húc Nghiêu không thể làm gì khác hơn là nêu ví dụ nói để chứng minh, "Nói cho em biết một chuyện, năm đó anh trai anh kết hôn cũng bị gia gia phản đối. . . . . . sau đó anh ấy đã lại anh ấy rời khỏi Đường gia. . . . . . Hiện tại quả thật sống rất hạnh phúc. . . . . . Còn có một đứa con gái, tiểu bảo bối rất thật đáng yêu . . . . chúng ta sau này cũng sẽ hạnh phúc như thế . . . . . Chúng ta cũng sinh con gái nhé . . . . ."