Dừng một chút,anh cảm giác đầu mình bị cô làm cho choáng váng.
"Thiệu Hành, anh làm sao vậy, không thoải mái a. . . . . . Có phải bị thiếu khí không. . . . . . cần người hô hấp nhân tạo sao. . . . . ."
". . . . . ." Anh vẫn trầm mặc, cảm giác im lặng là tốt nhất.
Nhưng là, rất kỳ quái, tâm tình bỗng dung trở nên rất tốt!
Nhìn chung quanh, anh đưa ra quyết định, "Chúng ta tiếp tục tìm Hải Vực trong truyền thuyết, chỉ là bắt đầu từ bây giờ, đi bên nào phải nghe anh! OK? !"
"Anh biết đường sao? !" Hai mắt của cô chợt sáng lên.
". . . . . ." Không biết cũng phải biết a! Dựa vào cô..., cả đời cũng không tìm ra!
Lấy điện thoại di động ra, không có sóng, thật tốt đáng chết!
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, dùng đồng hồ xác định phương hướng —— ừ, xác định!
Chỉ ngón tay, "Bên kia là hướng Nam!"
"Thiệu Hành, anh thật lợi hại, biết được Đông Nam Tây Bắc a!" Vân tiểu tiểu tỏ vẻ sùng bái.
". . . . . ." Khóe miệng co giật, cũng là không nhịn được nhếch lên cao.
◎◎◎
Cuộc hành trình hai ngày ba đêm tại bờ biển cũng đã kết thúc, tác thành hai mối tình đẹp: Đường Húc Nghiêu và Hạ Hải Dụ tình cảm ổn định lại, Vân tiểu tiểu và Thiệu Hành cũng chính thức tìm hiểu nhau.
Trở lại thành phố, bốn người thường hay tụ tập ăn uống.
"Hải Dụ, nhớ a, nước sốt nhất định không thể thiếu!" Vân tiểu tiểu từ trước đến nay mười ngón tay không chạm nước, ở chung với Hải Dụ đều là chỉ dùng miệng nói, tự nhiên sẽ thành thói quen, lại quên mất tình huống lúc này, bên cạnh còn có người khác.
Chân mày Đường Húc Nghiêu lập tức nhíu lại, cô thế nào Lại dám sai bảo người phụ nữ của hắn!
"Được, mình biết rồi !" Hạ Hải Dụ gật đầu một cái, hướng Vân tiểu tiểu đang ngồi trên ghế mải mê xem phim thần tượng mỉm cười.
"Hải Dụ là tốt nhất!" Vân tiểu tiểu hôn gió một cái với Hải Dụ.
Mặt Đường Húc Nghiêu mặt xám xịt.
Hạ Hải Dụ đi tới trước tủ lạnh nhìn một chút, ảo não, "Ai nha, không còn nước sốt!"
"Cái gì vậy chứ? ! Vậy tớ đi ra ngoài mua!" Vân tiểu tiểu bỗng nhảy dựng lên ở trên ghế salon.
Hạ Hải Dụ liên tiếp khoát tay, "Không, không không, để mình đi đi!"
Nếu để cho Tiểu Tiểu cuồng mua sắm kia ra ngoài mua đồ thì đoán chừng tới sáng sớm ngày mai cũng chưa về đến nhà!
Vân Tiểu Tiểu lúng túng cười trừ, ngồi trở lại trên ghế sa lon tiếp tục ăn khoai tây chiên, "Vậy cũng tốt, vậy thì cậu đi, Hải Dụ, tớ thích nhất vị Jean¬Ge-orges! Đi qua bốn dãy phố, chưa đến tòa nhà lớn, đi tiếp 500 thước sẽ đến!"
"Rồi!" Hạ Hải Dụ sảng khoái đáp ứng, Đường Húc Nghiêu lại bị chọc giận, ánh mắt lạnh buốt bắn sang Thiệu Hành, "Cậu đi!"
Thiệu Hành lập tức nhíu mày, "Một lát tôi phải xuống bếp đấy!"
Hắn là chuyên gia về đồ ăn Pháp, vì vậy tối nay hắn là đầu bếp chính.
Đường Húc Nghiêu tức giận đến cắn răng nghiến lợi, xuống bếp là giỏi a, "Cậu dấn bạn gái cậu đi mua đồ, mình xuống bếp là được đúng không!"
". . . . . ." Mọi người im lặng.
Mười phút sau, Đường Húc Nghiêu ở trong phòng bếp lóng nga lóng ngóng cắt hành tây, lại bị hành tây làm cho nước mắt chảy ròng ròng.
"Cái đó. . . . . . Để em làm cho." Hạ Hải Dụ nhìn dáng vẻ chật vật của anh, không nhịn được có chút đau lòng.
"Không cần không cần." Hắn liên tục lắc đầu, "Trước kia quản gia đã nói qua, chỉ cần lúc cắt hành tây đốt mấy cây nến sẽ không bị cay mắt nữa."
"Nhưng anh vẫn rơi nước mắt." Cô chỉ ra sự thật khách quan.
". . . . . ." Trên gương mặt đẹp trai của anh xuất hiện một tia đỏ sậm, làm bộ ho khan hai tiếng, cãi chày cãi cối, "Có thể là vừa mới bắt đầu, hiệu quả của cây nến còn chưa phát huy."
"Hắt xì!" Chợt, anh đánh một cái hắt xì thật to.
Hạ Hải Dụ rụt bả vai một cái, "Để em thái đi!"
"Làm cái gì, em sao lại không nghe lời, không thấy nơi này cùng chiến trường một dạng sao, anh đều không chịu nổi, em khoe tài cái gì, trở về phòng khách ngồi cho anh!" Anh hung hăng quát lớn, nhưng trong lời nói đều là dịu dàng ân cần.
". . . . . ." Hạ Hải Dụ trong đầu buồn bực không nói, khóe miệng lại khẽ giơ lên.
Trời ạ, cảm giác thật hạnh phúc, anh chính là sợ cô khổ cực mới tự thân động thủ đây mà!
Ai nha nha, anh sao lại tốt vậy!
Chụt!
Nhón chân lên, cô cho anh một KISS khích lệ !
"Ông xã, cố gắng lên!"
". . . . . ." Người khác hóa đá, cô không quản anh gọi là ông xã rồi !
Nửa giờ sau, Vân Tiểu Tiểu cầm rượu trở lại, Thiệu Hoành dừng xe xong sau đó theo ngay vào.
Nhìn một chút những cây nến kia, khóe miệng co giật, một hơi thổi tắt, sau đó tiếp nhận công việc trên tay Đường Húc Nghiêu, lưu loát đem hành tây cắt thành tơ mỏng, động tác nhanh chóng vả lại chính xác, cắt ra từng lát một đều đều mà nhanh nhẹn, mọi người thấy ngây người.
"Phải làm canh hành tây, đúng không? !"
Ba người khác ngu ngu hồ hồ gật đầu.
Chảo nóng, đổ dầu, chờ dầu hoàn toàn nóng lên sau đó anh đem cà tây đã thái tỉ mỉ cho vào, điều chỉnh độ lửa, từ lớn thành nhỏ, từ từ xào, động tác của anh chậm chạp cũng rất có hiệu suất, bộ dạng cầm muôi nhìn khác thường nhưng rất đẹp, đàn ông xuống bếp thì ra cũng có mị lực như vậy!
Thật là rất giỏi giang đi!
Vân Tiểu Tiểu nháy mắt, nhìn người đàn ông đang bận rộn bên trong, không nhịn được than thở: trợ lý vạn năng không chỉ là về phương diện công tác, thì ra anh còn có thể nấu ăn!
"Thiệu Hoành, trên đời này còn việc gì mà anh không làm được không? !"
"Đương nhiên là có." Không có quay đầu lại, lên tiếng trả lời.
"Ví như? !"
Anh dừng một chút, cho rượu nho trắng vào, tính giờ, sau đó đi tới, mỉm cười, hạ thấp giọng ở bên tai cô nói ba chữ, "Sinh con."
Mấy phút sau, mở nắp nồi ra, một mùi thơm kỳ lạ lan tỏa khắp phòng bếp, Hạ Hải Dụ cũng không nhịn được nuốt nước miếng, mặc dù cô bình thường cũng nấu ăn, nhưng nếu so sánh với Thiệu Hoành, thì hoàn toàn không có một cấp bậc nào hết!
Một bên, Đường Húc Nghiêu cố gắng hít mũi một cái, bộ mặt ghen tỵ, hung dữ thúc giục, "Xong chưa, mình đói muốn chết!"
Hạ Hải Dụ buồn cười lại không dám cười, thiếu chút nữa nội thương.