Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

Chương 165: Chương 165: Thật gặp lại






Gần trong gang tấc, nhưng giống xa tận chân trời.

Hạ Hải Dụ ngơ ngẩn nhìn khoảng cách giữa mình và Đường Húc Nghiêu, trong đầu chỉ có một câu nói này.

Tim, đau đến không cách nào hô hấp.

". . . . . ." Đường Húc Nghiêu theo trực giác nhận ra điều không đúng, theo tầm mắt của cô hướng trên người mình nhìn lại, nhưng góc độ anh cúi đầu căn bản không thể nhìn thấy dấu son môi trên cổ áo mình, nhất thời không rõ tình hình hiện giờ, nên đôi mắt tự nhiên không chút kinh hoảng.

Hạ Hải Dụ nhìn bộ dạng không trốn không tránh của anh, rất muốn cười, nhưng nụ cười kia lại mang theo sự tự giễu nồng đậm .

Cô thật khờ dại!

Ngốc đến mức còn đến phòng của anh!

Chính mình tự tìm đến anh ta, còn muốn làm một bửa tối phong phú cho anh ta, lại không biết được anh ta quay người đi liền đi tìm một người phụ nữ khác!

Tầm mắt rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp phía sau anh, ừm, rất biết cách trang điểm, thanh xuân lại hoạt bát, lần trước chỉ nhìn thoáng qua, lần này, đã được đối mặt, nhìn thế này, đẹp hơn hẳn cô rồi!

Dưới sự so sánh, chính mình chẳng có cái gì?

Giờ đây, không phải là cô tự ti, mà là cô đã thấy rõ sự thật mà thôi.

Cô không xinh đẹp, không dịu dàng, không biết làm nũng, không biết nói những lời dễ nghe với người khác, không có gia thế, không có bối cảnh, chỉ là một người có tính tình bướng bỉnh ngang ngược, cô như vậy, đến chính cô còn cảm thấy có chút chán ghét !

Chắc là Đường Húc Nghiêu đã chịu đủ rồi chứ gì?

Ban sáng không phải đối xử lãnh đạm với cô sao, anh không cần cô, đúng, chính là ý tứ này, sao lúc này cô mới nghĩ ra?

Qúa ngu ngốc mà!

"Này, cô là ai a, sao lại đi từ trong nhà của Đường Húc Nghiêu ra?" Không đợi Đường Húc Nghiêu hay Hạ Hải Dụ mở miệng, Triệu Chỉ Tịch liền lớn tiếng doạ người.

Giọng nói mang theo sự ghen tỵ.

Còn mang theo cả địch ý.

Hạ Hải Dụ tiến lên đón nhận ánh mắt khiêu khích của Triệu Chỉ Tịch, mà hai mắt của Đường Húc Nghiêu thì chăm chú nhìn chằm chằm cô, tựa hồ muốn nghe cô trả lời thế nào.

Anh rất khẩn trương!

Hạ Hải Dụ đưa ra kết luận này, tim càng đau đớn hơn!

Anh ta sợ cô ở nơi này, trước mặt cô gái này mặt nói ra quan hệ của bọn họ sao?

Chắc là vậy!

Nhưng . . . . .Anh ta đã lo lắng quá nhiều rồi!

Hạ Hải Dụ còn chưa đến mức đó, cô sẽ không sử dụng cái loại thủ đoạn ti tiện đó!

Mặc dù cô không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng đạo lý gặp mặt rồi có lúc vẫn phải chia tay này, cô vẫn biết rõ!

Dùng sức cắn môi dưới, cô cố làm ra vẻ bình tĩnh nhìn về phía Triệu Chỉ Tịch, thản nhiên mở miệng, "Tôi là hàng xóm của anh ta, giúp anh ta làm cơm thôi, một bữa cơm 5 đô la."

". . . . . ."

". . . . . ."

Mọi người đều trầm mặc.

Đường Húc Nghiêu không tự chủ nắm chặt tay thành quả đấm, trong nháy mắt, hoài nghi mình đang nằm mơ.

Nhưng cảm giác đau nhói từ lòng bàn tay truyền tới nói cho anh biết, đây là thật!

Người con gái đang đứng đối diện mình, bình tĩnh tự nhiên mở miệng, giống như khoét một vết thương ở trong lòng anh, rất sâu làm trái tim anh đau đớn.

Hàng xóm?

Giúp nấu cơm?

5 đô la?

Lời giải thích thực hoàn mỹ!

Tại sao cô ấy có thể nói ra những lời này?

Cô đến nhà anh, chỉ để nói với anh những lời này sao?

"Nha, tôi nhớ ra rồi!" Triệu Chỉ Tịch lên tiếng kinh hô, giọng nói mang theo hưng phấn, "Lần trước… lần trước, chúng ta gặp qua ở cầu thang! Chúng ta đã gặp nhau một lần, có đúng không?"

"Đúng." Mặt Hạ Hải Dụ không thay đổi, gật đầu.

Ánh mắt thấy Đường Húc Nghiêu tấm gương mặt đẹp trai đang nhìn mình, sắc mặt xanh mét, thâm trầm kinh người.

Tại sao lại có dáng vẻ này?

Giải thích của cô còn chưa đúng ý anh ta sao?

Như vậy. . . . . . Chỉ có thể nói xin lỗi. . . . . .cô, đã tận lực rồi!

Hai tay lại kìm không được quấn lấy nhau, động tác theo thói quen này, mỗi lần khi cô khẩn trương hoặc đang trong thời điểm rối rắm cô đều vô thức làm vậy, thật là một thói quen không tốt, giống như một tiểu tử vậy!

Nhìn lại cô gái phía sau anh một chút, một cô gái tự tin xinh đẹp, thoải mái tự nhiên, càng làm cô thêm tự ti mặc cảm.

Có lúc không phải không hiểu, chỉ là không muốn hiểu; có lúc không phải không biết, chỉ là không muốn nói ra; có lúc không phải không hiểu, mà là hiểu cũng bất lực, vì vậy chỉ biết giữ vững trầm mặc.

Im lặng hít thật sâu, cố gắng mỉm cười, bước lên phía trước hai bước, "Thật xin lỗi, xin nhường đường."

Tim, rất mệt mỏi.

Hiện thực là vậy.

Đã từng say, rồi lại tỉnh lại, đang đi, lại không tìm ra phương hướng.

Đường Húc Nghiêu ngăn trước người cô, môi mỏng mím chặt, trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì, nhưng vẫn làm cho người ta có cảm giác vô cùng nguy hiểm.

Liếc nhìn thật sâu người con gái đang chờ đợi mình nhường đường, bóp chặt quả đấm trong tay hơn, anh thậm chí có thể nghe được tiếng vang thanh thúy của các khớp xương, phải cố gắng lắm, cường đại tự chủ khắc chế chính mình không đưa tay bóp chết cô!

Trước mặt người khác cô ấy đem mình thành hàng xóm, quan hệ của bọn họ cư nhiên chỉ là hàng xóm thôi sao?

Anh chợt phát hiện nguyên lai mình cũng là người không có cảm giác an toàn, lo được lo mất, loại cảm giác này lại không có cách nào tiêu trừ, cho dù biết mình đã cố tình gây sự, nhưng chính là anh muốn chứng minh tầm quan trọng của mình, muốn chứng minh trong cảm nhận của cô, mình có bao nhiêu phần quan trọng!

Hiện tại, đáp án mà anh chờ đợi, lại chỉ là . . . . Hàng xóm! Buồn cười hàng xóm! Đáng hận hàng xóm!

Thời gian giống như ngừng trôi, dài như một thế kỷ vậy, mà thực tế chỉ trong chừng mấy giây ngắn ngủn.

Hạ Hải Dụ vẫn cắn chặt môi, chờ đợi anh tránh ra, rồi lại sợ anh thật sự tránh ra, khẩn trương, sợ hại, nhịp tim đập thình thình.

Nhưng mà mọi người thường nói đùa, càng mong đợi điều gì, thì sẽ càng xa cách; càng chấp nhất người nào, càng sẽ bị người đó gây tổn thương sâu nhất.

"Hẹn gặp lại, Hạ tiểu thư!" giọng nam trầm thấp đột ngột vang lên, Đường Húc Nghiêu nhẹ nhàng gọi cô một tiếng tiểu thư, xa lạ, cùng biểu tình lãnh đạm.

Hạ Hải Dụ chợt run sợ, kinh ngạc vì "Hạ tiểu thư", kinh ngạc vì "hẹn gặp lại"!

Không kêu cô chờ, không kêu cô rời đi, mà là chân chân chính chính. . . nói: hẹn gặp lại.

Lần này, là thật. . . . . . Kết thúc. . . . . .

Như vậy. . . . . . Cứ như vậy được lắm. . . . . . hẹn gặp lại . . . . .

Anh hơi nghiêng người, tạo ra chút khoảng cách, cô xuyên qua không gian nhỏ hẹp, sát qua vai anh, từ từ đi qua.

Chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có kết quả như thế, trở thành khách qua đường của nhau, là do yêu quá ít, hay do cầu quá nhiều?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.