Cô chống đỡ ở cửa, chân nhỏ bước từng bước di chuyển vào bên trong.
Đường Húc Nghiêu nâng lông mày, cười như không, thúc giục, “Nhanh lên một chút đi!”
Cô nheo mắt lại, trong đáy lòng nói ra một đống lời nguyền rủa, ¥#@%. . . . . . *@#¥! ! !
Trong tích tắc khi thân thể còn chưa hoàn toàn bước vào trong phòng, bất chợt cả người bị anh từ phía sau ôm lấy, không còn kịp phản kháng, cũng
không còn kịp kinh ngạc, không còn kịp làm bất cứ chuyện gì, môi của cô
bị anh mạnh mẽ ngăn chặn.
Hơi thở đặc biệt gợi cảm của anh chậm rãi trêu chọc, dụ dỗ cảm xúc thiếu nữ chân thật nhất của cô.
“Ưm. . . . . .” Cô sắp bất tỉnh rồi, không phân biệt được rượu cồn hay là quan hệ **, cô sắp hít thở không thông!
Liên tục dây dưa, cho đến khi toàn thân cô vô lực giống như một vũng nước dựa vào anh, anh mới dừng tay.
Hạ Hải Dụ chợt thở phào nhẹ nhõm, sau đó hô hấp từng ngụm từng ngụm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, con mắt trợn tròn, thẹn quá thành giận hét lên,
“Đường Húc Nghiêu, anh không thể nhẹ nhàng một chút được sao? Tôi lớn
như vậy bị một mình anh hôn qua, không giống anh trải qua trăm trận, anh tên xấu xa này, cư nhiên không hiểu được thương hương tiếc ngọc! Tôi
ghét anh!”
Cô che mặt, xấu hổ, sắp khóc.
Thấy bộ dáng này
của cô, lòng hư vinh mãnh liệt của Đường Húc Nghiêu bay lên, chiếm được
một trận thỏa mãn, chỉ bị một mình anh hôn qua sao, ừ, cảm giác thật
không tệ!
Yên lặng một lúc lâu. . . . . .
Hạ Hải Dụ len lén bỏ hai tay, lộ ra đôi mắt hạnh mang theo tức giận cùng ngượng ngùng, nhìn thấy vẻ mắt đắc ý của anh .
A a a a a, quá ghê tởm! Thật muốn đập bẹp anh ta!
Cắn răng, bất cứ giá nào rồi!
“Được rồi được rồi, anh không phải muốn cái đó sao? Vậy thì động thủ nhanh một chút đi! Sớm bắt đầu sớm kết thúc!”
Nhắm mắt lại, cô một bộ dáng “Anh là dao thớt tôi là thịt cá”.
“Giường ở chỗ nào? !”
“Dĩ nhiên ở phòng ngủ!” Ngu ngốc! ! !
Đường Húc Nghiêu vòng qua cô, đi về phía phòng nhỏ bên trong, chân mày nhất thời nhíu lại.
Nó cũng quá nhỏ đi!
Vả lại cũng quá cũ rồi!
Nhưng mà. . . . . . Ga trải giường màu hồng cùng rèm cửa trắng thuần tạo ra
một không khí tươi mát ấm áp, có một loại cảm giác an tâm thư thái.
Đường Húc Nghiêu quay đầu lại, thấy Hạ Hải Dụ vẫn còn bộ dáng mắt nhắm chặt
tay chân cứng ngắc, mỉm cười, kéo cô qua phòng ngủ, an trí cô ở trên
giường, “Ngủ đi!”
Bàn tay ấm áp vì cô mà nhẹ nhàng kéo chăn, sau đó nhẹ nhàng lướt qua gò má cô.
Hạ Hải Dụ phút chốc mở mắt ra, gì? ! Anh ta không có động tác gì? !
Cô thấy ý cười trong đáy mắt anh.
Gào thét, anh ta cố ý trêu đùa cô!
“Đường Húc Nghiêu, anh xấu lắm!” Cô tiện tay cầm lấy một cái gối ôm, đánh tới gương mặt đẹp trai quá đáng của anh.
“Tiểu Dụ nhi, ngủ ngoan nhé, tôi tới công ty trước, buổi tối lại tới.”
“Không cần tới! Ước định giữa chúng ta là một tháng, một tháng sau anh quay
lại! Hiện tại, lập tức, lập tức, anh—— đi ra ngoài! ! !”
Bịt kín chăn, Hạ Hải Dụ lừa mình dối người không nhìn gì cả, khuôn mặt nhỏ nhắc trướng thành màu gan heo tràn ngập dữ tợn.