Qua trưa, ánh nắng mặt trời vẫn sáng rực rỡ, anh có thể nhìn rõ toàn cảnh nghĩa trang rộng lớn nhưng là lại không thể nhìn thấu cảm xúc trong lòng lúc này..
Ngọt ngào, khổ sở, vui vẻ, khổ sở. . . . . . Liên tiếp cảm nhận.
Tâm, sôi trào không dứt.
Hốt hoảng,
Không cùng em nói chuyện, không có nghĩa là không nhìn chăm chú em.
Không nhìn chăm chú em, không có nghĩa là trong lòng không nghĩ tới em.
Chỉ là, đang suy tư, làm như thế nào để tìm một bậc thang leo xuống.
Trầm mặc một lúc lâu, Hạ Hải Dụ rốt cuộc ngước mắt nhìn về phía Đường Húc Nghiêu, từ từ, từ từ mở miệng, "Em bé đói bụng, anh có thể mang em đi ăn cái gì không? !"
Lạnh giá!
Đường Húc Nghiêu chợt cảm thấy thấy lạnh cả người.
Cô không có nói cô đói bụng, mà là nói em bé đói bụng, ý là: giữa bọn họ, sợi dây nối quan trọng nhất chính là đứa con!
Trong lồng ngực, cảm giác khó chịu, anh cố nén xuống, tiến lên ôm cô, rất cố gắng khống chế tâm tình, nhẹ nhàng gật đầu một cái, "Được."
Giọng nói cố làm ra vẻ nhẹ nhõm, nhưng đôi tay lại len lén siết thành quả đấm, "Đi ăn thịt bò Châu Úc, còn có món cua Queensland nổi danh, cá ngừ ca-li, được không? !"
"Được, nghe cũng rất hấp dẫn!" Hạ Hải Dụ liền vội vàng gật đầu, khuôn mặt tươi cười, tận lực để cho mình không có vẻ u sầu.
Chỉ có như vậy, anh mới không làm khó.
"Nghe nói tôm hùm ở châu Úc là món ăn rất đáng thưởng thức, đáng tiếc mọi người đều nói phụ nữ có thai ăn tôm không tốt, thật đáng tiếc a!" Cô dùng ngữ điệu mềm nhũn lại nặng nề nói.
"Con ngoan, mẹ rất thích con a, chỉ vì con, ăn ngon như vậy tôm hùm cũng bỏ qua a!"
"Dĩ nhiên, ba cũng rất yêu con nên cũng sẽ không ăn!"
"Gì? ! Tại sao vậy. . . . . . Bởi vì ba ăn mẹ sẽ thèm a. . . . . . Ngộ nhỡ không nhịn được thì con sẽ phải gặp họa!"
"Cho nên, chúng ta đều không ăn!"
"Vì con!"
. . . . . .
Cúi đầu, cô hướng về phía đứa con trong bụng nói chuyện, giống như là cố ý cường điều, bọn họ, chỉ là vì đứa con!
Nội tâm của Đường Húc Nghiêu rất thất vọng, thậm chí tuyệt vọng, nhưng là anh cũng không thể biểu hiện ra.
Bởi vì, bởi vì anh hiểu rõ cô không có đi bộ đã là kết quả tốt nhất rồi.
Dưới tình huống này, cô không có mang theo con hoàn toàn biến mất, anh thật phải cảm kích trời xanh mới đúng!
Ông nội của anh là hung thủ hại chết cha mẹ cô, anh của anh là tòng phạm. Còn có Thần Dật, Thần Dật chắc cũng là đã sớm biết sự thật cho nên hai năm trước mới có thể đột nhiên rời bỏ cô.
Mà anh, bây giờ còn có thể thấy cô, còn có thể nói với cô, anh còn có thể cầu xin cô cái gì đây? !
Như vậy, cũng đã rất tốt. . . . . . Rất tốt. . . . . .
Giơ tay lên, chỉ chỉ phương hướng, "Xe của anh dừng ở bên kia, anh đi lái tới." Trong giọng nói của anh mang theo một tia khàn khàn.
"Vâng." Hạ Hải Dụ hơi cúi xuống, không muốn nhìn thấy cảnh anh rời đi, cho dù là tạm thời rời xa.
Đường Húc Nghiêu đứng tại chỗ, nhìn cô một lúc lâu, anh cũng không muốn rời cô, cho dù là một giây một phút.
"Hải Dụ. . . . . . Chờ anh. . . . . ." Nói xong đồng thời anh dời đi tầm mắt, nhìn về nơi xa.
Cắn răng một cái, xoay người bước đi, cũng càng chạy càng nhanh.
Bởi vì anh nghĩ đi nhanh một chút ra xa, sau đó nhanh một chút lại trở lại bên người cô, đây là một loại mong đợi. Biết rõ không có khả năng, nhưng vẫn là không nhịn được mong đợi.
". . . . . ." Hạ Hải Dụ nhìn bóng lưng của anh, bước chân không tự chủ được hướng phía trước bước một bước, thật muốn đuổi theo anh, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể là đứng bất động tại chỗ.
Trong lòng Hạ Hải Dụ im lặng nỉ non: Đường Húc Nghiêu. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Em biết rõ đây không phải là lỗi của anh. . . . . . Nhưng mà em lại cũng không sai. . . . . . Lỗi là do chúng ta không nên gặp, không nên ở chung một chỗ, không nên có con!
Bầu trời rõ ràng rất sáng nhưng lại làm cho người ta không cảm thấy một tia ấm áp, thậm chí cảm thấy có chút rét lạnh, lạnh cũng không chỉ là thân thể, còn có tâm, yêu một người nhưng lại không có cách nào để yêu.
Một mảnh tình ấm áp lại phá vỡ cả cuộc đời.
Có lẽ anh sẽ không xuất hiện trong tương lai của cô, nhưng anh sẽ ở trong quá khứ của cô. Anh sẽ luôn luôn tồn tại ở đáy lòng của cô.
Anh sẽ là ký ức của cô, là ký ức rực rỡ nhất, cũng là bi thương nhất.
Đã từng, cô sợ có một ngày, bọn họ ngồi ở cùng một chỗ, nhưng lại chỉ còn trầm mặc.
Đã từng, cô sợ có một ngày, bọn họ đi ở cùng một con đường, nhưng lại không có chờ đợi.
Đã từng, cô sợ có một ngày, bọn họ đứng ở cùng một đầu đường, nhưng lại đi về hai hướng khác nhau.
Hiện tại, nỗi sợ của cô đã biến thành thực tế.
Chợt có loại ảo giác, có lẽ lúc ban đầu đối với anh kháng cự, chính là dự cảm đến cuối cùng có một ngày bọn họ có thể như vậy.
Nhưng là có một số việc, bắt đầu đã không biện pháp kết thúc, nhất là tình cảm, ít nhất, mưu trí là không có cuối.
Đường Húc Nghiêu lần nữa trở lại, dừng xe ở trước mặt cô, lặng lẽ giúp cô mở cửa xe, tất cả động tác đều là cẩn thận.
Anh giương lên khóe môi, lại phát hiện, nụ cười của mình rất cứng ngắc, "Lên xe đi!"
"Được." Hạ Hải Dụ từ từ lên xe, ngồi ở vị trí kế bên tay lái.
Đường Húc Nghiêu theo thói quen giúp cô nịt giây an toàn, đưa tay ra chợt dừng tại giữa không trung.
Hạ Hải dụ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng im lặng nỉ non: ba mẹ, hai người nhìn thấy không, anh ấy là người thích con, cũng là người con thích. . . . . . Anh ấy là cha của đứa con trong bụng con. . . . . . Anh ấy rất thích đứa nhỏ. . . . . . Giống như là tình cảm của hai người dành cho con.