Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

Chương 214: Chương 214: Vì yêu mà đi






Không!

Không có khả năng!

Nếu cô có may mắn, còn thuyết phục bản thân đó chỉ là trùng hợp, an ủi bản thân có lẽ chỉ là hoa mắt, hoặc là ảo tưởng xuất hiện một chuỗi chữ số, nhưng kế tiếp người đưa tin thẳng thừng dập tắc sự lừa dối mình của cô .

Nữ MC đọc danh sách người bị thương, đề cập cụ thể tên " Đường Húc Nghiêu", Tổng giám đốc Đường Thịnh trẻ tuổi là người bị thương thứ nhất trong vụ tai nạn xe cộ, phía trước xe của anh bị mắc kẹt ở sau đuôi xe tải lớn,phía sau còn có vài chiếc xe khác đụng tới, vô cùng thê thảm.

Sắc mặt Hạ Hải Dụ trắng bệch, ngơ ngác nhìn màn hình TV, nội tâm điên cuồng mà khẩn cầu phóng viên có thể đưa tin tình trạng như thế nào nhiều một chút, nhưng không có, hình ảnh hiện trường lộn xộn, căn bản nhìn không ra được gì, cũng không có đưa tin nữa.

Bỗng nhiên, bé sơ sinh trong lòng "Oa oa" khóc lên, nước mắt Hạ Hải Dụ bỗng chốc rơi xuống.

Cha và con gái liên tâm sao? !

Tiểu bảo bảo cảm nhận được bi thương? !

Vội vàng ôm lấy tiểu bảo bảo, kinh hoảng , dỗ bé, nhưng bé khóc suốt, khóc suốt, dỗ thế nào nào cũng không nính.

"Bảo Bảo. . . . . . Con làm sao vậy. . . . . . hử? !" Hạ Hải Dụ chân tay luống cuống, vốn tâm hoảng ý loạn, hơn nữa đứa nhỏ náo như vậy, cả người cô hoàn toàn vô lực.

Lúc này, may mắn y tá đi vào, đẩy cửa liền nhìn thấy trên giường bệnh hai mẹ con đều nước mắt lưng tròng, vội vàng chạy tới, "Làm sao vậy? !Sao lại khóc dữ như vậy chứ? !"

Hạ Hải Dụ vội vàng lau nước mắt, nghẹn ngào nói, "Tôi cũng không biết sao lại thế,bé bỗng nhiên khóc oà lên, tôi nghĩ tiểu bảo bảo có phải hay không đói bụng a? !"

Y tá lắc đầu, " Bây giờ đói bụng cũng không thể uống sữa, nên uống trước một chút nước ấm mới tốt."

"Hạ tiểu thư, để tôi ôm tiểu bảo bảo đi, đưa đến phòng trẻ sơ sinh, nơi đó sẽ có người đặc biệt chiếu cố ! Cô yên tâm!"

". . . . . ." Hạ Hải Dụ luyến tiếc buông tay, dùng ánh mắt cầu xin nhìn hộ sĩ.

Y tá cười một tiếng, "Hạ tiểu thư, cô hiện tại cơ thể không tốt, ôm Bảo Bảo không tốt, nếu cô giữ bé bên cạnh , bản thân bị đau không nói, ngay cả Bảo Bảo cũng sẽ không thoải mái theo, vẫn là giao cho tôi đi, nào? !"

Hạ Hải Dụ gật gật đầu, lưu luyến đem tiểu bảo bảo đưa tới.

"Hạ tiểu thư,cô trước nằm xuống,khi tôi trở về sẽ giúp cô làm một ít kiểm tra."

Hạ Hải Dụ "Ừ " một tiếng, nhìn y tá đem tiểu bảo bảo ôm ra cửa, nhưng cô nào có tâm tình nằm xuống nghỉ ngơi, cô muốn biết hiện tại Đường Húc Nghiêu như thế nào rồi !

Định gọi điện thoại hỏi một chút, nhưng di động của cô đâu rồi? !

Thời điểm đến bệnh viện cô đã rất đau, căn bản không nhớ rõ có mang theo điện thoại hay không!

Quay đầu nhìn túi xách trên đầu tủ giường , trong đó đều là thứ cần thiết để nằm viện, cũng không biết Tiểu Tiểu có đem di động đến cho cô hay không? !

Không có thời gian suy xét nhiều, Hạ Hải Dụ kéo túi xách qua, ào ào một chút, đem toàn bộ thứ bên trong đổ ra,một đống đồ lộn xộn, rốt cục thấy được điện thoại của cô!

Thật tốt quá!

Cầm di động, sau đó liền bấm số, nhưng di động lại hết pin!

Trời ạ, tại sao có thể như vậy, thật sự muốn cô lo lắng chết sao? !

Ra sức muốn xuống giường, nhưng khí lực cả người dường như đều cạn kiệt, cô không cẩn thận liền ngã xuống đất.

"A. . . . . ." Đau quá!

Cửa phòng bệnh lúc này bị người từ bên ngoài đẩy vào, Vân Tiểu Tiểu kinh hô chạy vào, "Hải Dụ, cậu làm gì a, sao lại tùy tiện xuống giường vậy hả? !"

Hạ Hải Dụ bất chấp bản thân đau đớn cùng vô lực, nắm lấy tay Vân Tiểu Tiểu, lòng nóng như lửa đốt, "Tiểu Tiểu, Đường Húc Nghiêu như thế nào rồi? !"

". . . . . ." Vân Tiểu Tiểu sửng sốt, "Cậu làm sao biết được ? !"

"Trên tivi đều nói, cậu nói mau, anh ấy đến cùng như thế nào rồi? !"

"Mình cũng không biết. . . . . . Khi đó cậu ở trong phòng sinh, là Thiệu Hành gọi điện thoại nói với mình mình mới biết được . . . . . . Thiệu Hành đang ở Đức, anh ấy điện cho mình xong liền trực từ Frankfort về nước rồi. . . . . . Hiện tại hẳn là còn trên máy bay. . . . . . Cho nên liên lạc không được. . . . . ."

Liên lạc không được? !

Vậy tin tức hiện tại của Đường Húc Nghiêu không ai biết? !

Không!

Cô phải biết!

Cô nhất định phải biết!

Hiện trường tai nạn xe cộ chật vật như vậy, tình trạng của anh nói không chừng rất tệ. . . . . . Không không không, anh sẽ cát nhân thiên tướng* !

*Trời giúp người đàn ông tốt

Nhưng là, đó chỉ là đoán, cô phải biết chính xác! Nhất định phải biết!

Ánh mắt bỗng nhiên trở nên kiên định, chậm rãi, buông lỏng cánh tay Tiểu Tiểu ra.

Vân Tiểu Tiểu dự cảm không ổn, "Hải Dụ. . . . . . Cậu muốn làm gì. . . . . ."

"Mình muốn về nước!" Nói bốn chữ có khí phách.

Vân Tiểu Tiểu thở hốc vì kinh ngạc, "Cậu điên ư? ! Cậu vừa mới sinh xong đứa nhỏ đấy!"

"Đúng! Đã sinh xong rồi!" Hạ Hải Dụ cứng nhắc đến đáng sợ.

Vân Tiểu Tiểu có chút bị cô dọa đến, kéo cô ngồi xuống, "Hải Dụ. . . . . . Mình đi hỏi bác sĩ một chút rồi hẳn nói. . . . . ."

Hạ Hải Dụ gật gật đầu, nhưng cô đã quyết định, cô cũng không phải sinh mổ, không cần đợi vết dao khép lại, cô là sinh bình thường, tuy rằng dưới tình hình chung, cũng đợi mấy ngày mới có thể tự do cử động, nhưng cô hiện tại quản không nhiều như vậy!

Chỉ cần nghĩ đến Đường Húc Nghiêu sống chết chưa biết, cô liền cảm thấy bản thân sống cũng không nổi nữa!

Nhanh chóng sửa sang lại vật phẩm tùy thân cho tốt, Vân Tiểu Tiểu cũng đang trở về.

"Hải Dụ. . . . . . Bác sĩ nói 6 giờ sau cậu có thể cử động chút ít, nhưng cậu muốn về nước quả thực quá xúc động rồi ! Hải Dụ, chờ một chút, còn mấy tiếng nữa, Thiệu Hành chắc chắn biết được tình trạng , đến lúc đó hỏi anh ấy không được sao? !"

"Không, cho dù một phút mình cũng không đợi được!"

Hạ Hải Dụ cắn môi dưới, "Tiểu Tiểu, cậu giúp mình đi đặt vé máy bay đi, càng nhanh càng tốt! Cầu xin cậu đấy!"

"Trời ơi, mình làm sao có thể yên tâm để cậu đi một mình trở về!"

"Tiểu Tiểu. . . . . ."

Vân Tiểu Tiểu phiền não, liền dẫm dẫm chân, dứt khoát gật đầu, " Được! Mình với cậu cùng về nước!"

Hạ Hải Dụ vội vàng lắc đầu, "Không! Tiểu Tiểu , cậu ở lại giúp mình chăm sóc Bảo Bảo đi!"

". . . . . ." Đúng nha, còn có Bảo Bảo!

Vân Tiểu Tiểu bỗng chốc trợn tròn mắt, nhưng là để Hải Dụ một mình về nước? ! Đùa giỡn cái gì vậy? !

"Hải Dụ, không được!"

“Được mà! ! !" Vì yêu, cô nhất định phải đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.