Tổng Giám Đốc Con Được Mẹ Trộm Đi

Chương 4: Chương 4: BÒ VÀO PHÒNG




Oa, người đàn ông này, khuôn mặt thật không phải đẹp trai bình thường, quả thật quá đẹp, thật đúng là trai đẹp siêu cấp thượng hạng.

Nhìn một chút, mặc dù đang nhắm mắt, nhưng đôi mắt rất đẹp, nhìn một chút nữa thấy lông mi thật dài lại cong lên rất tự nhiên.

Nhìn xuống mũi của anh, sống mũi thẳng tắp, còn miệng, thật không biết khi hôn lên sẽ có cảm giác như thế nào nữa..

Mà dáng ngủ của người đàn ông này sao lại đẹp mắt như vậy, đẹp mắt nhưng không mất vẻ nam tính, rất có sức quyến rũ, ánh mắt Tô Thiển Hạ cô thật là tốt, ha ha, không biết được sau khi cô "ăn" anh, trong bụng có gen bảo bảo, về sau sinh ra có đẹp mắt và đầy sức quyến rũ như anh hay không đây?

Cô ngồi bên giường, vươn tay chạm vào mặt anh, chỉ là không dám sờ mạnh, cô không quên người đàn ông này có tính cách ngông cuồng chứ không hề dịu dàng.

Cô theo bản năng sờ sờ cái mông của mình, hai lần trước cô đều bị anh ném ra ngoài, lần này cô muốn phỏng đoán trước để đề phòng bị anh ném ra lần nữa.

Ừ, tìm sợi dây trói anh lại, như vậy không phải là cô muốn làm gì anh thì làm sao.

Tô Thiển Hạ đi vào phòng bếp tìm sợi dây nhưng không tìm được sợi dây nào, ngược lại tìm được một ổ khóa, kỳ quái, tại sao nhà anh có ổ khóa, muốn khóa người nào đây?

Mặc kệ, cô sẽ dùng ổ khóa này để khóa anh lại.

Nghĩ thì thật dễ dàng, nhưng khi cầm ổ khoá đến phòng chuẩn bị khóa anh lại thì gặp chút khó khăn.

Đặt nhè nhẹ ổ khóa xuống sàn nhà cũng phát ra một chút tiếng động, cô cuống cuồng nhìn trộm lên giường, hắc hắc, cũng may anh không có tỉnh lại.

Cô lại đặt ổ khóa bên cạnh gối của anh, nghĩ thầm, nếu khóa chân của anh lại, anh cũng có thể cử động, vậy không bằng khóa hai tay của anh,…

Ha ha, ý nghĩ này chợt xuất hiện trong đầu khiến Tô Thiển Hạ không nhịn được len lén cười, không phải cô xấu xa nên mới đối xử như thế với một người đàn ông đẹp trai thượng hạng đâu.

Nhưng là, phải làm sao mới có thể khóa anh lại mà không bị anh phát hiện?

Điều này thật làm cho cô chán nản.

“Đing đing…”

Không thể nào, lúc này lại có người nhấn chuông cửa, tiếng chuông cửa kêu hết sức chói tai.

Thật vậy, Tô Thiển Hạ bị tiếng chuông cửa đột nhiên xuất hiện hù sợ, ổ khóa trong tay rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh “leng keng”.

Cũng đánh thức Tần Trác Luân đang ngủ say trên giường.

Tô Thiển Hạ nhắm mắt nhìn anh một cái, vừa chống lại ánh mắt tràn đầy hỏa khí của anh.

“Cái người phụ nữa này tại sao lại ở trong phòng của tôi, buổi sáng cùng tối hôm qua bị dạy dỗ còn chưa đủ sao, có phải muốn tôi ném cô từ cửa sổ trên lầu xuống dưới thì cô mới biết hậu quả khủng khiếp của việc vào phòng đàn ông đúng không?”

Anh nói thế rồi lập tức lấy tay bóp cổ của cô, Tô Thiên Hạ cảm giác hô hấp có chút khó khăn.

Tính khí người đàn ông này quả nhiên không được bình thường.

Cô bị anh bóp cổ đến không thở nổi, cô vươn đôi tay cố gắng gỡ tay của anh ra, vừa chỉ chỉ hướng ngoài cửa, ý là có người tới, anh nên buông cô ra rồi.

“Anh, khụ khụ, nghĩ, nghĩ mưu, mưu sát, sao?”

Tiếng nói của cô đứt quãng, khuôn mặt bị anh bóp làm cho hồng một mảng.

“Đừng nghĩ đổi chủ đề, người phụ nữ háo sắc này, tôi đã cảnh cáo cô đừng quấy rối tôi, nhìn dáng vẻ cô là muốn dùng ổ khóa này khóa tôi? Không biết ổ khóa này ở trên người của cô thì cảm giác sẽ như thế nào đây?”

Gương mặt tuấn tú của Tần Trác Luân lập tức đen sì, một tay anh ném Tô Thiển Hạ lên trên giường, một tay nhanh chóng nắm cái ổ khóa kia, sau một hồi lập tức khóa trên người Tô Thiển Hạ.

Như vậy vẫn chưa xong, anh cười lạnh rồi tìm tới một con dao gọt trái cây.

“Người phụ nữ háo sắc này, cảm giác bị khóa như thế nào, có phải rất hưởng thụ hay không? Không phải cô rất háo sắc ư, muốn hấp dẫn được tôi, không phải cô từng có rất nhiều đàn ông chứ? Tôi thấy cô ăn mặc rất gợi cảm, mặc ít như vậy là muốn quyến rũ đàn ông sao, để cho tôi xem một chút, cô ngoại trừ có gương mặt xinh đẹp này, lúc cởi bỏ quần áo thì vóc dáng cũng rất động lòng người phải không?”

A, anh, lời nói của anh ta thật là xấu, trên mặt anh nâng lên nụ cười tà ác, kế tiếp Tô Thiển Hạ kinh ngạc nhìn con dao gọt trái cây trong tay anh đang về phía trước ngực cô cắt bỏ quần áo đi, cô nhắm mắt lại, không dám nhìn tiếp, cô sợ động tác tiếp theo của thanh dao gọt trái cây kia sẽ cắt đến thân thể cô, hu hu, sao cô lại xui xẻo như vậy, cô giống như đã thật sự chọc vào ác ma.

Nhưng quái lạ, chuông cửa thế nào lại không kêu, ghét, vì sao lại im bặt như vậy, nếu tiếp tục kêu thì cô có thể nhân lúc anh đi mở cửa rồi tìm cách thoát thân.

Cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn cười khổ, nhưng dường như không có cảm giác đau đớn như mong đợi, ngược lại thân thể cảm nhận được làn gió mát mẻ lướt qua.

Cô mở mắt, phát hiện bây giờ mình cùng trần truồng không có gì khác biệt, bởi vì quần áo đẹp đẽ trên người cô đã bị anh cắt thành một đống vải vụn rồi.

“Tại sao không nói chuyện, buổi sáng ở ngoài cửa nhà tôi không phải cô đang vui mừng lắm sao, nhưng mà dáng người của cô cũng không tệ…”

Ngón tay thon dài nhấc cằm của cô lên, khiến cho cô nhìn rõ ánh sáng lạnh lẽo như băng trong mắt anh.

Người đàn ông này cư nhiên không có hứng thú với thân thể cô, một chút xíu hứng thú cũng không có, ánh mắt của anh vẫn lạnh giá vô tình như vậy.

Phát hiện này khiến Tô Thiển Hạ thật đau lòng, hu hu, tâm người đàn ông này làm từ đá tảng sao? Đối mặt phụ nữ siêu cấp xinh đẹp như cô mà anh lại có thể không động lòng, điều này cũng làm cô thật xót xa…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.